Sương mờ giăng kín lối bàn chân ai bước vội
Kỷ niệm đêm tóc rối giờ còn đâu mắt môi
Bóng người giờ xa xôi
Lối về riêng mỗi tôi chơi vơi trong màn tối.
Anh chờ em hoài, anh chờ em mãi
Đợi chờ em trên bến sông xưa
Sông bây giờ nước vẫn chảy vẫn đưa
Sao không thấy em về như lời xưa em đã hứa.
Mưa rơi buồn rơi bên thềm vắng
Mưa rơi buồn buốt giá hồn tôi
Phương trời xa anh nhớ không hỡi người
Đêm mưa nào mình thao thức trọn canh.
Ai trong cuộc đời trọn kiếp bôn ba rồi cũng xa một ngày
Dù người tay trắng hay kẻ sang giàu
Nào giữ được đâu cũng về với mộ sâu.
Thôi buồn làm chi khi tình tan vỡ
Thôi buồn làm chi tình đã lỡ câu thề
Chia tay quay về nước mắt ê chề
Từ nay tình mãi ngủ mê.
Khi chiều buông nắng tắt
Đường phố lên đèn bàn chân ai lạc bước
Đường xưa lối cũ người đã xa rồi
Một bóng chơi vơi dĩ vãng vương tầm mắt.
Trong nghìn đêm qua, nghìn đêm anh đi xa nhà, xa em
Nghe thấp thỏm chân đi từng bước nhỏ
Hãi hùng giăng khắp ngõ trên đồng ruộng âm u
Đưa anh vào vùng kích quân thù.
Xin cảm ơn từ đáy lòng ngày xưa ai đã đến
Người cho tôi biết nhớ biết thương biết giận hờn
Biết vị ngọt tình yêu và biết nếm những thương đau
Tôi không giận người dù người mang gian dối
Tôi không giận tình dù tình trên khóe môi
Tôi không giận đời dù đời bao dối lừa
Tôi chỉ giận tôi mơ ảo vọng xa xôi.
Khi đã yêu lòng không mơ ước nhiều
Được cùng nhau vui bến bờ tình yêu
Có ngờ đâu hạnh phúc gió trăm chiều
Hy vọng nhiều chỉ thất vọng mà thôi
Mơ mộng nhiều lệ thêm đắng trên môi.