Sương gió kia lạnh lùng qua kẽ lá
Làm giọt mưa tuôn sầu giá đến tột cùng
Đường khuya vắng ánh đèn lay lắt soi
Tìm đâu, tìm đâu nữa ánh mắt của ngày xưa.
Bên quán khuya đèn đêm nhạt màu
Mình ngồi bên nhau ta uống cạn chén sầu
Ngoài trời mưa ngâu trăng khuya úa màu
Như khóc cho cuộc tình đầu vì đâu vỡ tan mau.
Tôi về qua lối ấy ngôi trường làng còn đây người xưa nay đâu rồi
Xác phượng rụng tả tơi ve sầu mùa hạ tới tình nói sao nên lời
Chuyện tình thời thơ ấu bao kỷ niệm yêu dấu
Ép trong trang vở một nhánh lá thuộc bài
Mối tình ban đầu xin ghi khắc bền lâu.
Mang thân trai nghèo nên tình yêu ôi cũng bọt bèo
Người bỏ ra đi để nỗi sầu vây kín hồn tôi
Yêu lắm để rồi tim đớn đau nghẹn lời
Thương phận mình nghèo rớt mồng tơi.
Cất bước ra đi không nói năng gì
Giây phút phân kỳ buồn dâng khoé mi
Lất phất mưa bay khoé mắt cay cay
Ai xót thương ai, lạnh lẽo canh dài
Ngoài hiên bao giọt rớt, lòng tôi bao giọt sầu
Lần đầu gặp em khi phố kia chưa lên đèn
Giờ này gặp nhau trên sân ga chiều loang nắng
Vụng về hỏi thăm em mấy câu đi về đâu
Cớ sao đứng chờ cớ sao đứng đợi
Nghe tiếng mưa rơi buốt giá tâm hồn
Mây buồn quên đi nhung nhớ hoàng hôn
Bao nhiêu ân ái tim mỏi mòn
Thương em dáng trông đầu non
Gió lùa buốt lạnh từng cơn.
Yêu một người tôi đành tâm chôn kín xin khắc ghi vào tim
Nhớ về em mong sao em hiểu được nỗi lòng của anh đây
Hai bàn tay trắng anh vốn con nhà nghèo
Em thì nhung gấm áo lụa kiêu sa.
Lê gót chân độc hành quay về trường xưa dấu yêu
Đi tìm một bờ vai ngoan nắng vương tà áo
Trong khung trời tuổi hoa từng bước chân theo khắp nẻo trường tan
Màu mắt nai vương vấn vần thơ
Ghép mộng vào mơ thắm cuộc tình thơ.
Đứng bên lề cuộc tình ngậm ngùi khi người bước qua trong vòng tay một người
Đứng bên lề cuộc đời soi lại mình lòng thương xót xa
Chẳng thể thứ tha khi làm kẻ thứ ba
Anh anh có hay tình tôi đã chết trên bờ môi chẳng nói nên lời.