Màn đêm buông dần tôi lạc loài bước chân
Tìm nơi trời xa kỷ niệm không xóa nhòa
Đèn vàng sương bay chơi vơi nơi chốn này
Lá khô rụng đầy lối mòn buồn qua đây.
Trong cơn mê này anh thầm gọi tên em
Tên em sẽ làm ấm tâm hồn anh thêm
Tìm sao đêm là mắt và trong đôi mắt buồn
Trăm ngàn lời yêu thương.
Lòng tôi đã trót lỡ trao duyên ai
Ước mong sẽ luôn yêu nhau trọn cả cuộc đời
Rồi thời gian trôi con tim người đã thay đổi
Người phụ tôi rồi cho hận sầu tràn muôn lối
Hò ơi… Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ… Hò ơi…
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều
Nhớ một lần em hỏi tôi tuổi vàng hay tuổi đá
Người ơi biết trả lời sao đây, tôi trả lời buồn
Tuổi vàng hay tuổi đá cũng tan thôi
Từ biệt cuộc chơi trong anh ngập nắng mặt trời
Thắp lửa yêu thương con tim ấm lại tình người
Chỉ còn niềm vui nhìn lại trong chính mình
Soi nhớ lại bao lỗi lầm với người thân.
Lấm lem đời tôi nhọc nhằn những phen
Vui cười ngã nghiêng buồn vui không tên
Bao đắng cay chôn theo men say cơm áo gạo tiền.
Tôi có một mối tình tình đầu nho nhỏ đã xa cách từ lâu rồi
Sao vẫn bồi hồi tưởng còn tay ấm trong tay tưởng còn vai sánh bên vai
Trên lối xưa hẹn hò đường tình yêu hoa ngập lối.
Ngày vui đã đến sao em thoáng buồn
Đời người con gái khoác áo vu quy
Cùng ai kết mối lương duyên
Rời vòng tay ấm mẹ thầy
Sống bên kẻ lạ người xa.
Tôi kể người nghe chuyện tình nuối tiếc của tôi học trò
Chung lớp chung trường nhà kề bên nhau vốn là đôi bạn thân
Bạn bè thường hay nói hai đứa mình xứng đôi
Em thẹn thùng e ấp đôi má hồng thêm duyên
Đêm về thơ thẩn nhìn sang khung cửa thấy anh đang trộm nhìn.