Phố nhỏ bước cô đơn
Chiều mưa giăng giăng bên thềm vắng
Chợt nhớ kỷ niệm ngày xưa
Lối hẹn ngày bên nhau ngõ về giờ còn đâu thời gian đã phai màu.
Nỗi lòng tha hương tím phương trời này gửi vào niềm nhớ
Dòng đời xô nhau đã bao lâu rồi cách xa quê nhà
Năm tháng mưu sinh anh đành phải rời xa
Xa con đường làng ngày đi gió mưa tuôn
Xa rồi người em nửa đêm còn thổn thức
Xa bao kỷ niệm ôi nhớ sao những ngày.
Tôi có người em tên gọi Ngọc Hà
Nét đẹp yêu kiều ngây ngất lòng tôi
Hoa xuân tuổi tròn đôi chín
Tôi mơ ước chuyện trăm năm
Ngây thơ nàng đâu có hay
Nhạn ơi thương em thật nhiều
Biết nói sao cho vừa cuộc tình dành cho em
Vì đời nhiều cay đắng nên thân anh mù lòa
Nên thân anh tội tình
Phận nghèo anh biết làm sao để đời em bớt sầu lo.
Làm thân con gái đã khổ rồi anh ơi
Lỡ gieo nhầm bến thì cuộc đời càng khô hơn
Nếu đã thương em thì xin anh hãy
một lòng chung thủy đến ngày sau
Xa cố hương giá lạnh nỗi buồn tha phương
Lê bước chân từng ngõ vắng đêm trường
Nỗi buồn cô đơn khắp nẻo đường đêm sương.
Yêu em nhiều nhưng chẳng dám tỏ phân
Đêm thâu đêm trăn trở canh sầu
Phận mình nghèo bọt bèo nổi trôi
Đâu dám nào mơ mộng chung đôi.
Chiều tím nhà ai sắp lên đèn
Màu tím hoa yêu ngát tỏa đêm
Sương giăng lành lạnh bờ vai
Trăng treo hồn nhạt chiều phai
Từng chiều, một mình thương nhớ ai.
Thôi còn gì nữa đừng tiếc nuối làm chi
Từ ngày anh đi tình ta đã không còn
Bao năm em buồn vậy anh ở nơi đâu
Anh vui bên người có nhớ đến chi tôi.
Giấc mơ nào đưa ta đến gần nhau
Để thiên thu ân tình khó phai mờ
Lời ngọt ngào trao nhau đắm đuối
Nụ hôn yêu ngây ngất cõi hồn tôi.