Ngày qua ngày lòng luôn đau nhói
Đạo làm con chữ hiếu báo chưa tròn
Làm mẹ buồn để cho mẹ khóc
Đến giờ này mắt lệ tuôn rơi.
Ngày xưa Nguyễn Triệu Lưu Thần gặp tiên
Mải vui nhớ chi đến miền trần gian
Trước đêm đọc bài thơ Lưu Nguyễn
Lúc xuân về ngát khói hương trầm
Mộng gặp tiên nàng tiên thương mến anh thầm gọi em.
Đêm khuya lặng lẽ minh tôi cô đơn
Trông xa chỉ thấy chập chờn nhớ em
Rưng rưng giọt lệ con tim buốt đau
Hạ theo làn gió thảnh thơi tình xa
Ngày xưa tôi là người ít nói
Yêu em tôi thành kẻ nhiều lời
Ngày xưa bầu trời xanh quá đỗi
Yêu em trời đầy mây trắng thôi.
Người nhớ Đà Lạt chiều mộng mơ
Đà Lạt ơi ghi mãi trong tôi hoài
Những chiều rong chơi trên phố vắng
Đà Lạt thơ ru hồn tôi ngất ngây.
Mình chia tay nhé em thôi giã từ một giấc mơ
Tạm biệt ánh nắng đẹp về dưới cơn mưa lạnh lùng
Ta thương mến nhau, vì chung hướng đời
Cùng mang vết thương trên đường yêu lắm tơ vương.
Sao anh nỡ bỏ đi bỏ tình nghĩa phu thê
Sao anh nỡ bỏ đi bỏ con thơ bơ vơ dại khờ
Bởi lòng người sao quá bạc như vôi.
Gác trên chòi cao, vào nửa khuya nhớ trăm sự tình
Mau như giấc ngủ, chợt nhìn thương áo lính cách biệt đời học sinh
Đôi lần thoáng buồn, mỗi năm nhìn hoa phượng mà tiếc cho một thời.
Cha là ánh sáng đời con
Cho con trái ngọt hương thơm trọn đời
Hôm nay khôn lớn thành người
Làm sao quên được những lời cha khuyên.