Ngày xưa tôi là người ít nói
Yêu em tôi thành kẻ nhiều lời
Ngày xưa bầu trời xanh quá đỗi
Yêu em trời đầy mây trắng thôi.
Người nhớ Đà Lạt chiều mộng mơ
Đà Lạt ơi ghi mãi trong tôi hoài
Những chiều rong chơi trên phố vắng
Đà Lạt thơ ru hồn tôi ngất ngây.
Mình chia tay nhé em thôi giã từ một giấc mơ
Tạm biệt ánh nắng đẹp về dưới cơn mưa lạnh lùng
Ta thương mến nhau, vì chung hướng đời
Cùng mang vết thương trên đường yêu lắm tơ vương.
Sao anh nỡ bỏ đi bỏ tình nghĩa phu thê
Sao anh nỡ bỏ đi bỏ con thơ bơ vơ dại khờ
Bởi lòng người sao quá bạc như vôi.
Gác trên chòi cao, vào nửa khuya nhớ trăm sự tình
Mau như giấc ngủ, chợt nhìn thương áo lính cách biệt đời học sinh
Đôi lần thoáng buồn, mỗi năm nhìn hoa phượng mà tiếc cho một thời.
1 Đời người như chiếc lá đan sắc màu phù du
Chất chứa kiếp nhân sinh sao quá mong manh phập phù
Giàu sang hay tay trắng tước vị và công danh
Bao oán hận kiêu căng hư vô quay cuồng tăm tối
Vì mưu cầu gian dối lọc lừa xóa tình thâm
Huynh đệ cách xa xăm, ôm phiến sầu đến tận ngàn năm
Khúc ca thân tình gởi trọn về em cô bé thơ ngây
Nhạc vui lời ca thấm đượm lứa tuổi học trò
Nào đâu nhân tình ngang trái, cho em một khối suy tư
Khi đêm ngày chan chứa nỗi niềm
Từ bãi cát vàng tôi bước lên ghe rời xa quê nhà
Xa quê hương lúc còn tấm bé
Xa mẹ hiền xa cả người thân
Xa trường xa lớp xa mái ấm gia đình.
Trời đêm nay lạnh quá, gió mưa tơi bời nhớ người đang ở phương xa
Thấy lòng quạnh hiu, cô đơn sầu vắng mà ngoài phố mưa rơi nhiều
Chưa vơi tâm tư, em xin gởi hết nỗi nhớ cho mưa phùn,
nơi miền phương Bắc xa xôi
Mà bầu trời Nam mưa khóc cuộc chia ly tình ngăn cách từ đây.