Chiều về lạnh cơn gió, hạnh phúc rét mướt như mùa đông
Thềm hoa đâu con bướm xưa, người yêu ơi đêm đen đã tàn chưa
Chiều về lạnh mây tím, giọt sầu vẫn mãi héo uá trên mi
Lá rơi cho cơn bão mùa thu vội vàng xa người
Chuyện một tình yêu anh họa sĩ
Gửi trong tranh vẽ những nỗi buồn
Lòng anh thầm yêu nàng ca sĩ
Cô gái rất yêu bông hoa hồng
Khi anh biết yêu một người
Là lúc mình vừa tròn đôi mươi
Ngu ngơ dấu trong tim mình
Lặng thầm ngắm chiều vàng êm trôi
Tình yêu vừa chớm thơm ngát hoa hồng
Tình mang vị đắng vương vấn trong lòng
Những đêm bâng khuâng thao thức.
Có ai đếm từng giọt mưa bay
Có ai nhớ từng giọt nước mắt cay
Có ai thoáng một lần trong cơn say
Nghe đời mình vội bay…
Sài Gòn chiều nay tôi bước
Ngu ngơ giữa chốn đông người
Sài Gòn người đi vội vã
Vẫn nghe sao đời vắng tênh.
Em không còn nước mắt để khóc cho anh nữa rồi
Sao anh đành quên hết bao yêu thương em đã trao về anh
Đường tình mình không chung lối nay ta lạc mất nhau rồi
Xin hãy quên đi cuộc tình vội vã khiến cho tim em nát tan
Tình ngỡ như dòng sông, êm đềm con nước mênh mông
Tình ngỡ như mùa Đông, ấm áp ta chờ mong
Người đến bên đời tôi nồng nàn say đắm môi hôn
Rồi người bước đi thật xa , để lại trong tôi nỗi xót xa
Em bỏ phố lên ngàn để mình tôi nơi ngõ vắng
Em bỏ phố đi rồi, mình tôi sống giữa đơn côi
Em bỏ phố sao em? Còn đâu ngày tháng êm đềm?
Đàn nghe em hát bên thềm, nhớ người lòng thấy buồn thêm!
Có phải em về trong sắc xuân,
Hoa cười nghiêng lá đẹp vô ngần
Đường phố đông vui ngày trước Tết,
Tà áo ai đùa vương gót chân?
Anh không còn những thói quen
Em không còn nhớ thêm
Ta trôi xa một nửa kia nhẹ như mới đến
Một ai nhắc tên em trong câu chuyện xưa cũ với anh thật vô tư
Họ chưa biết hai ta đã không còn nhau nữa
Mọi chuyện đã là quá khứ