Bên bờ sông quê, trăng nằm yên đầu núi, giăng mắc dây tơ hồng
Anh đàn em ca, cung đàn nâng nhịp phím
Bao khúc ca ân tình, trăng sáng đẹp tình quê hương
Nghiêng nghiêng ngã ngã liêu xiêu
Con trăng nghiêng xuống trên dòng sông say
Đời du tử đắm hồn thơ ngây ngất
Chân giang hồ làm dậy sóng sông thơ
Con trăng say nghiêng bờ bến sông nghiêng
Chiều nghiêng bóng xế xuống đời hư vô
Ngày ngày tháng tháng năm năm như từng trang giấy
Chuyện cũ đã qua mà sao còn vương mang
Lại một ngày nhớ đêm nhớ lúc đau lòng càng nhớ
Thế giới nhỏ bé của em chiếm lấy anh.
Một hôm mưa về rơi đậu trên tay,
hạt mưa trong veo nằm im
Nghe bão tình thổi nghiêng
Hạt mưa lăn dài rơi qua kẽ tay,
hạt rơi xuống đất hóa thành đám mây
Chờ duyên … mưa về
Tạm biệt , tạm biệt mùa chim én
Tôi chở nắng vào hạ,
thắp lửa màu phượng vỹ,
ướp tuổi xanh học trò
Xuân đến ngàn hoa nở thắm tươi
Người người hớn hở hé môi cười
Tạm quên những nỗi buồn năm tháng
Những nỗi đau thương rắc xuống đời
Đường về sao xa quá
Bàn chân quen qua biết bao lần
Nắng chiều nghiêng bóng đổ
Nhớ thương người xa xăm.
Hôm nay anh sẽ nói những điều
Vì sao bao lâu nay anh quá khó hiểu
Vì sao anh không vui khi nhìn thấy em đang kề vai đi bên ai.
Có anh chàng nhà bên
Ngày đêm làm thơ tình yêu gửi vào trong gió
Em đã vấn vương, em cứ nhớ thương
Vì đâu trái tim của em đã bao lần thao thức.
Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng
Trời làm cơn mưa xanh dưới những hàng me
Em cùng lá tung tăng như loài chim đến
Và đă hót giữa phố nhà.