Anh không còn những thói quen
Em không còn nhớ thêm
Ta trôi xa một nửa kia nhẹ như mới đến
Một ai nhắc tên em trong câu chuyện xưa cũ với anh thật vô tư
Họ chưa biết hai ta đã không còn nhau nữa
Mọi chuyện đã là quá khứ
Tôi cất nụ cười nơi nào không nhớ nữa
Mở từng ô tủ, tung cả căn phòng
Xăm soi ngõ ngách tâm hồn mơ mộng
Vẫn chẳng thấy gì ngoài nỗi nhớ mênh mông
Tình yêu là gì em hỡi mà bấy lâu ta vẫn đi tìm
Hạnh phúc là chi anh hỡi, để em mỏi mắt chờ mong
Người thân bạn bè hay nói, rằng chúng ta có tướng phu thê
Phải chăng duyên số trời ban cho ta được gặp nhau
Tà áo hương bay trong gió chiều
Áo em phai đọng bờ mi cay
Bờ môi em như ánh sao trời
Ôi đẹp sao nụ cười em trao.
Chia tay, chia tay phượng hồng
Một thời áo trắng nhớ thương người dưng
Bâng khuâng, bâng khuâng giờ học
Vội trao lưu bút chép đôi dòng thơ.
Này em yêu ơi, tóc xanh còn buông trên vai
Mùa thu qua đây, ước mơ nào không mau phai
Tuổi em thơ ngây từ giã heo may vào đời
Màu xanh ước mơ tuyệt vời, một sớm mây mù đầy trời
Đã bao lần anh dấu lòng
Gói riêng mình trong cõi mộng
Ngày dài buồn tênh, đường về lẻ bóng
Thấy em một khoảng hư không.
Hà Nội cái gì cũng rẻ
Chỉ có đắt nhất bạn bè thôi
Hà Nội cái gì cũng rẻ
Chỉ có đắt nhất tình người thôi.
Ngày dài mưa phùn nắng gió tiêu điều
Quanh đây đâu đâu mây lặng bay
Ngoài trời khung cửa trắng xoá lối đi
Xa xa một nhánh cây tàn khô.