Em yêu có lẽ bây giờ đang ngủ say
Đâu hay anh nhớ em lúc này
Ai thức suốt đêm mới biết đêm dài
Khi yêu mới biết ta yêu nhiều.
Đầu cơn mưa mùa hạ anh lạc bước chân xa
Paris dường như đã nghe tình len trong ta
Từ anh lặng lẽ tới cho nhung nhớ đầy vơi
Cho mộng tràn chăn gối hao gầy trái tim côi.
Có chút bồi hồi trong phút chia ly
Có những mặt người không yêu là vì
Có những cuộc đời hết sức ngây ngô.
Hôn lên lưng trời chiều tím ngát chân mây
Hôn lên môi người tình thắm xanh ngất ngây
Mùa thu cỏ úa nghiêng nghiêng triền đồi
Buồn dâng lên mắt rưng rưng bồi hồi.
Em còn Tôn Nữ ngày xưa
Huế còn hiu hắt chiều mưa Nội Thành
Em đi những bước vô hình
Cho tôi ngọn gió thất tình theo sau
Con có đôi mắt to
Có bàn tay bé xíu
Đôi môi chúm chím đỏ
Cứ gọi lớn: pa pa
Đường em đi đường xa vắng buồn đôi mắt nhìn nhau không nói một câu
Chiều nay lá rơi buồn xa vời vợi sầu đến chơi vơi!
Khi tay trong tay run rẩy xót xa vơi đầy lòng bỗng dâng sầu
Ngập trong gió mưa mùa thu tiễn đưa hồn mãi bơ vơ
Thôi cố quên đi em
Một thoáng của mùa đông
Đời có như là không
Xin em đừng buồn,
Đừng tiếc thương ngày cũ
Đừng khóc cho ngày qua.
Chiều buồn nhẹ xuống đời
Người tình tìm đến người
Thấy run run trong chiều phai
Vẻ sầu của đoá cười
Tình bền của lứa đôi
Thoáng hương trong chiều rơi
Đây bài thơ cuối cùng anh viết cho em
Anh viết cho em bài ca mộng ước
Vừa khi tàn úa, tựa như mùa lá
Chết theo thu già, cũng như trăng tà
Chết theo đêm buồn dần qua