Một bóng dáng mảnh mai, một mái tóc mềm mướt dài
Thướt tha buông chảy gió chiều thoáng ngất ngây
Một tiếng nói lặng thinh, một ánh mắt ẩn dấu tình
Ấp yêu một mình, bóng hình ngày xanh
Mẹ có hay chăng con về
Chiều nay thời gian đứng im để nghe
Nghe gió trong tim tràn trề
Nụ cười nhăn nheo bỗng dưng lệ nhoè
Ngày nào mình chưa quen biết, ngỡ ngàng khi đứng bên nhau
Ngày nay đã biết nhau rồi, vẫn còn nhìn nhau không nói
Lần đầu gặp em anh hứa, chúng mình sẽ mãi bên nhau
Giờ đây đôi ngã chia lìa, chớ hỏi vì sao tôi buồn
Nếu biết thế, nếu biết thế đừng dối lừa nhau
Nết biết thế, nếu biết thế đừng khóc tình sầu
Còn gì đâu còn gì đâu hồn không nương náu
Khóc cho mình, khóc cho tình, tình chết theo tình .
Người bỗng trở thành vì sao Bắc Đẩu
Lẻ loi tinh cầu đêm đen không dấu
Một tối chớm hè đạn pháo chuyển mưa
Cây Cầu Ga nhỏ anh qua anh qua.
Mùa thu không anh em buồn một mình
Cỏ cây xanh xao chết từ ngày nào
Mùa thu không anh rừng thu mông mênh
Lá vàng rụng sầu anh có hay đâu.
Chiều buồn mưa không rơi
Nhưng ướt hai phương trời
Em khóc trong ngày cưới.
Rồi đây, mây trên đồi vắng
Lang thang tìm phiến đá xưa rêu mòn
Rồi đây, mưa ru ngàn lá
Mây bay mờ xoá, rừng thông lắng buồn.
Tình mình đã chết khi nhìn rõ người
Tay mù sờ bóng tối
Chân tù quơ lối thú
Mắt loà cõi đời chói chang
Mắt loà cõi đời chói chang.
Dòng thời gian, cuốn xoay trong hồn người ơi
Từng thu chết, lá xanh thay màu vàng úa tả tơi
Từ miền xa xôi, bỗng dưng tơ sầu gọi thương nhớ
Lối cũ bơ vơ, tình đã xa xưa hay còn trong mơ.