Đêm về trong bước phong sương, lùa gió phũ phàng
Ai cười kiếp sống mong manh, lệ thắm cung đàn
Ai cất chén mong say sưa quên hận sầu
Mơ bóng dáng xưa trong tiếng tơ ngập ngừng ai oán
Màn chiều dần buông xuống gió ngàn vi vu
Lấp lánh đầu hiên ngôi sao ban chiều
Gợi lòng tôi thương nhớ tới người yêu
Ở phương trời xa
Ta vẫn gọi người
Ta vẫn đợi người ta vẫn chờ người
Từ ngày qua lòng thấy xót xa
Ôi đêm về cuộn nỗi phong ba.
Anh thương làn tóc xõa
Anh thương dáng Lan gầy
Môi em mọng thương nhớ
Tay gom nắng mai đầy
Tình người ai chờ trông
Ai mỏi mong khi tình đi
Lệ vương trên nét mi.
[ĐK: ] Này con đây đang nâng hồn lên tới Chúa
Này con đây đang đặt niềm tin nơi Chúa
Nguyện thương con chỉ lối soi đường
Tìm ý Chúa giữa lúc hoang mang
Dời con luôn đi tìm Chúa suốt ngày tháng năm
Con đường tôi về, còn lá me xanh
Còn dòng sông nhỏ, êm đềm uốn quanh
Còn em thơ nhìn, ánh mắt lạc loài
Manh áo rách vai, cợt đùa với da
Sáng trong bầu trời, mầu da sạm tối
Từ vực sâu tôi tăm
Con kêu cầu Người thương trông đến
Chúa ơi lắng nghe lời con
Con tìm nhan Chúa thiết tha nài van
Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
Trăng thương trăng nhớ hỡi trăng ngần
Đàn buồn đàn lặng ôi đàn chậm
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.
(Xuân Diệu)
Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng xô tôi ngã dưới chân người
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu ?
Lìa xa thành đô yêu dấu, một sớm khi heo may về
Lòng khách tha hương vương sầu thương
Nhìn em mờ trong mây khói, bước đi nhưng chưa nỡ rời
Lệ sầu tràn mi, đượm men cay đắng biệt ly