Ta còn biết làm gì khi em giận hờn
Em u sầu, ủ rủ bóng hoàng hôn
Em âm thầm như chiếc lá mùa đông
Những nụ hồng đỏ tươi thuần khiết
Như máu tim anh căng tràn rạo rực
Làn hương trinh nguyên e ấp lời yêu chưa dám ngỏ
Và bao gai nhọn là những hy sinh dấu chứng tình yêu
Ngoài hiên vắng giọt thầm cuối đông
Trời chợt nắng vườn đầy lá non
Người lên tiếng hỏi người có không
Người đi vắng về nơi bế bồng
Ðừng phai nhé một tấm lòng son
Thuyền nào đã chở mất thuyền quyên
Hôn em lần cuối chiều nơi phi trường
Mưa rơi làm ướt bờ vai em gầy
Tay em lạnh giá, bờ môi âu sầu
Mưa rơi tưởng xóa cuộc tình bấy lâu
Ngày nào mình chưa quen biết, ngỡ ngàng khi đứng bên nhau
Ngày nay đã biết nhau rồi, vẫn còn nhìn nhau không nói
Lần đầu gặp em anh hứa, chúng mình sẽ mãi bên nhau
Giờ đây đôi ngã chia lìa, chớ hỏi vì sao tôi buồn
Nếu biết thế, nếu biết thế đừng dối lừa nhau
Nết biết thế, nếu biết thế đừng khóc tình sầu
Còn gì đâu còn gì đâu hồn không nương náu
Khóc cho mình, khóc cho tình, tình chết theo tình .
Người bỗng trở thành vì sao Bắc Đẩu
Lẻ loi tinh cầu đêm đen không dấu
Một tối chớm hè đạn pháo chuyển mưa
Cây Cầu Ga nhỏ anh qua anh qua.
Mùa thu không anh em buồn một mình
Cỏ cây xanh xao chết từ ngày nào
Mùa thu không anh rừng thu mông mênh
Lá vàng rụng sầu anh có hay đâu.
Chiều buồn mưa không rơi
Nhưng ướt hai phương trời
Em khóc trong ngày cưới.
Rồi đây, mây trên đồi vắng
Lang thang tìm phiến đá xưa rêu mòn
Rồi đây, mưa ru ngàn lá
Mây bay mờ xoá, rừng thông lắng buồn.