Đời còn nhiều gian dối nên đôi ta còn nghìn muôn xót xa
Đời còn lắm mơ hoa, thì câu duyên kiếp ngục tối giam tù
Đời còn nhiều gian trá nước da ngọc ngà lại tô phấn hoa
Nên thêm lần gian dối ngỡ mình cũng vẫn thế mà thôi
Chiều nay trên phố vui
Khắp nơi dậy hương đời
Hoà bình đã đến rồi
Một mình tôi đến đây
Nghĩa địa chiều thênh thang
Vắng hương trên mộ hoang
Ta còn biết làm gì khi em giận hờn
Em u sầu, ủ rủ bóng hoàng hôn
Em âm thầm như chiếc lá mùa đông
Những nụ hồng đỏ tươi thuần khiết
Như máu tim anh căng tràn rạo rực
Làn hương trinh nguyên e ấp lời yêu chưa dám ngỏ
Và bao gai nhọn là những hy sinh dấu chứng tình yêu
Ngoài hiên vắng giọt thầm cuối đông
Trời chợt nắng vườn đầy lá non
Người lên tiếng hỏi người có không
Người đi vắng về nơi bế bồng
Ðừng phai nhé một tấm lòng son
Thuyền nào đã chở mất thuyền quyên
Hôn em lần cuối chiều nơi phi trường
Mưa rơi làm ướt bờ vai em gầy
Tay em lạnh giá, bờ môi âu sầu
Mưa rơi tưởng xóa cuộc tình bấy lâu
Mưa thôi rơi cho em bước sang mùa
Mây thôi bay chim ngừng cánh chờ em
Em ra đi tay buông xuôi không tiếc nuối
Đá xanh buồn gió âm thầm dù nhẹ chân em
Mình mới quen nhau lần đầu ngỡ yêu từ lâu thiết tha nồng ấm
Ngày tháng mang theo chuyện tình đẹp như hoa gấm những chiều ấm êm
Rồi bỗng ai chia đôi mình để lòng đổi thay chịu nhiều đắng cay
Thầm trách ai đã bội tình đã quên thề ước ngày quen biết nhau
Gọi nhau giữa đôi bàn tay, gọi nhau những đêm thật dài
Goi nhau đến bao giờ thôi tâm tư bồi hồi nghẹn ngào đôi môi
Người vui lúc ta lệ rơi người say lúc ta ngậm ngùi
Người quên lúc ta lẻ loi thương đau vời vợi khóc hận suốt đời