Gọi nhau giữa đôi bàn tay, gọi nhau những đêm thật dài
Goi nhau đến bao giờ thôi tâm tư bồi hồi nghẹn ngào đôi môi
Người vui lúc ta lệ rơi người say lúc ta ngậm ngùi
Người quên lúc ta lẻ loi thương đau vời vợi khóc hận suốt đời
Biết đến ngày nào mình còn lê bước lang thang nhìn lá rơi trên hè chiều
Đã mấy chiều rồi, buồn nào không cánh, bay cao, giọt nắng rưng rưng cả trời
Buồn vương gót hoa, buồn như tiếng ca lạt lõng
Ru say vào hồn mình ta với ta một bóng ưu tư nặng đầy
Thành ra con đường hun hút chân mây
Sài gòn thương yêu thương biết bao nhiêu mà nay xa lắm
Sài gòn thương yêu thươnng biết bao nhiêu những ngày đã qua đã xa vời quá
Mộng về quanh tôi trong giấc mơ thôi biển ngăn núi chắn
Từng ngày em ơi trong trái tim tôi biết rằng vẫn yêu vẫn thương ngàn năm
Cho tôi tìm lại một lần yêu thương
Một lần tơ vương một làn hơi ấm trao nhau nụ hôn
Chưa là mùa thu sao hôm nay thành phố sương mù
Chưa là mùa thu sao mưa bay lạnh giá nơi này
Cho lòng còn say cho hồn tê tái hạnh phúc cuối chân mây
Ân tình còn đây, riêng người nơi ấy tựa cánh gió heo may
Còn nhớ không em những lời yêu thương hôm nào
Ngày đôi ta sánh bước bên nhau trao nụ hôn ngọt ngào
Thề nguyền ước tay luôn trong tay cùng vượt qua bao vui buồn
Lời yêu đó anh vẫn nhớ như còn đây
Tưởng không còn nhìn thấy nhau
Thuở tình em đem thuộc về người
Tưởng không còn nhìn thấy nhau
Thuở lòng anh nặng trĩu cơn đau.
Cuộc tình tựa giấc mơ, ôi thôi em đi rồi
Đễ mình anh vấn vương, ôm cô đơn hờn dỗi
Đâu tháng cũ hoa mộng, đâu thắm thiết mê cuồng
Trong phút giây sống lại, làm anh thêm đớn đau
Đêm về trên bánh xe lăn
Tôi trăng viễn xứ, hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố, sương quàng cổ cây