Ra đi, ôi chưa kịp nói với nhau một lời
Một lời, lời yêu trăn trối, người ơi vào giây phút cuối
Ra đi, ôi chưa kịp tới, thăm nhau một lần
Một lần, dù trong đau đớn, thế rồi ngàn đời chia phôi.
Chiều lại chiều nghe vẳng tiếng, tiếng kinh buồn
Chiều lại chiều nghe vọng đến những hồi chuông
Câu kinh buồn chiều lại chiều vang trong lòng nhân dân mình
Miệt mài cầu, cầu kinh
Đang miệt mài cầu, cầu xin, xin yêu thương.
Ngày nào nhặt tóc quanh đây
Sợi nằm bên gối sợi bay ra vườn
Sợi dài buộc mối yêu thương
Sợi ngắn cột lấy nỗi buồn xa quê
Thà đừng quen nhau quen nhau mà làm chi
Thà đừng quen nhau quen nhau rồi biệt ly
Thà đừng yêu nhau khi yêu cho những gì
Cho hết tuổi xuân thì làm hoen ướt đôi mi
Em đi chiều nay, đường nắng duỗi thân dài
Chân chưa vội lay, lại đau từng bước mọn
Em ca bài ca, chiều nay buồn hơn khóc
Nghe từng ngày mai thẫn thờ, một mình đây.
Đầu mùa xuân cùng em đi lễ
Lễ chùa này vườn nắng tung bay
Và ngàn lau vàng màu khép nép
Bãi sông bay một con bướm đẹp.
Thôi em đi về đi xa xôi rồi thăm nhau mà chi
Duyên không tròn lưu luyến càng thêm đau buồn
Thôi em đi về đi đau thương này anh xin dành mang
Em đi về đi cho vui lòng người ta.
Anh đã phụ em bờ môi tê lạnh
Anh đã phụ em dòng tóc khô cằn
Anh đã phụ em ngày dài hoang vắng
Đêm buồn câm nín thành phố bỏ quên.
Lặng lẽ trong tiếng kinh cầu
Đôi mi tuôn rơi lệ sầu
Đường đời ngày sau con bước
Không còn có cha khi trời nắng mưa.
Có còn thuở nào bên nhau
Có còn giọt buồn đêm thâu
Có còn giòng lệ mưa mau
Có còn ngày xưa yêu dấu.