Cuộc tình tựa giấc mơ, ôi thôi em đi rồi
Đễ mình anh vấn vương, ôm cô đơn hờn dỗi
Đâu tháng cũ hoa mộng, đâu thắm thiết mê cuồng
Trong phút giây sống lại, làm anh thêm đớn đau
Đêm về trên bánh xe lăn
Tôi trăng viễn xứ, hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố, sương quàng cổ cây
Giọt nước mắt thương con con ngủ mẹ mừng
Giọt nước mắt thương sông ấp ủ rêu rong
Giọt nước mắt thương đất, đất cằn cỗi bao năm
Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong
Em hãy ngồi xuống đây
Để cho anh hát những câu nồng nàn
Em hãy cầm lấy tay anh
Để cho anh nói những lời yêu đương
Anh sẽ tập quên đi một câu chuyện thật buồn
Về người mà anh yêu đã cho anh thất vọng
Dù anh thử cố gắng xoá, một hy vọng dù nhỏ nhoi
Lòng anh không chút nào nguôi.
Gió lên trong chiều gió lang thang
Qua những hàng cây rừng xa hiu hắt
Nắng mênh mông buồn nắng lang thang
Theo những bầy chim về chân trời xa
Lời nào muốn nói nhưng chuốc sầu thêm thôi
Tình nào buông trôi như nắng chiều lưng đồi
Một ngày nắng ấm xin chấp cánh bay cao
Để rồi mai sau còn ai nói yêu nhau.
Nhạc tình phôi pha còn ai thấy xót xa
Người về nơi đâu thung lũng sầu thêm sâu
Ngâm thơ: Nhìn trời nước mắt rơi tuôn
Làm sao ai hiểu nỗi buồn của tôi
Tương tư một thuở rã rời
Lửa nào soi sáng tình tôi yêu nàng
Giọt mưa hay giọt lệ tình
Còn rơi mãi trong chiều tím
Giọt mưa hay giọt lệ tình
Từng tiếng nấc bên sông
Từ giã hoàng hôn trong mắt em
Tôi đi tìm những phố không đèn
Gió mùa thu sớm bao dư vị
Của chút ân tình vương tóc quen