Chiều nay mưa bay bay
Người xưa ấy bỗng đâu lại về
Tình xưa ấy vẫn nghe tràn trề
Ngàn thương nhớ chất trong tim này
Với u buồn
Trong bóng đêm đèn mờ
Đôi tình nhân mê say
Ôm ghì nhau trong tay
Người con gái tóc ngang bờ vai!
Thướt tha trong muôn khúc nhạc chơi vơi
Em đi qua cầu có gió bay theo
Thổi bùng khăn tang trắng giữa khung chiều
Em đi qua cầu có lá xôn xao
Một dòng sông sâu chở hồn thương đau
Chiều nay nâng chén ly bôi
Ngày mai ta sẽ ra khơi
Ngày mai ta sẽ đi xa
Mượn thời gian xóa mơ qua.
Người về như áng mây
Một mùa thu đưa lá bay
Trời ngoài kia chiều vàng đã tắt
Hắt hiu buồn ngày nghe xót xa
Người ra đi có đôi dòng lệ
Cỏ xanh rì cỏ mướt chân đi
Miệng môi kia ốm o lời thề
Chân đi xa trái tim bên nhà.
Trời mưa không chúa nhật buồn
Lòng rưng rưng như lệ tuôn
Thời gian đi trong tủi hờn
Mà nỗi đau nhói lên từng cơn
Trời giăng mây chúa nhật buồn
Trời hôm nay xám cả lòng
Kìa chiếc lá đâu lạc bay vào phòng
Còn buồn hơn.
Những con mắt tình nhân nuôi ta biết nồng nàn
Những con mắt thù hận cho ta đời lạnh căm
Những mắt biếc cỏ non xanh cây trái địa đàng
Những con mắt bạc tình cháy tan ngày thần tiên
Rượu đâu đưa đây rót cho cho đầy
Rót đi cho đầy thật đầy
Rượu cay, men ngây, nhấp môi, môi mềm
Ðáy ly, in hình bóng xưa.
Về đây khi sương rơi,
Nắng xuân tàn sau mái tranh
Liễu buông cành im đứng
Rũ bóng in trên hồ xanh.