Trong những lần đi về miền dĩ vãng
Mong tìm lại những con đường thân quen
Sài Gòn xưa chiều thu lá đổ
Vàng bàn chân, ôi vàng bàn chân
Một vạt nắng rơi trên con đường vui
Một hạt máu tươi trong tim đầy vơi
Một lời kinh buồn một vùng tâm hồn
Bước chân dịu vợi nhớ thương vơi
Khi đã yêu anh em không lấy chồng
Thề yêu anh em sẽ không đi không đi lấy chồng
Còn biết tin ai trên quãng đường đời trên quãng đường đời
Ngoài anh đó em còn biết tin ai.
Rơi trên lối về chiều thu vàng lá
Gió lùa xao xác gió về tan nát lòng mây ơi
Một mùa thu rơi trong tàn úa
Nghe tình đã chết trong mắt hững hờ
Nghe hồn đang khóc khi lòng chợt ngất cơn say
Giọt tình thấm ướt bờ môi
Em cho tôi lại một thời tuổi thơ
Để tôi như kẻ dại khờ
Dạy tôi bài học ngây ngô ban đầu
Khi mùa mưa về giăng phố cũ chập chùng
Nghe vọng từ nơi ấy bài hát tình nồng
Em về gọi chiều hôm câu hát còn thơm
Chút hương tàn úa chút đêm tàn phai trăng đầu non.
Em là con ốc nhỏ
Giữa hoang đảo lẻ loi
Đợi nghe tiếng anh gọi
Cho vang một góc trời
Con tàu nào qua, đưa người rời xa
Để lại mình ai bâng khuâng giữa trời
Một đời phiêu lãng đi quanh từng ngày
Dài theo năm tháng một bóng hình ai
Ngàn năm thương nhớ tràn lấp từng giây và mãi mãi
Em cho anh nợ buổi ban mai
Cầu nguyện dâng lên cảm tạ Ngài
Tối tăm mau qua ngày rực sáng
Hướng đời ta tới nẻo tương lai
Còn thương mến nhau nói chi lời cay đắng
Còn thương mến nhau nói chi chuyện dở dang
Còn thương mến nhau sao nhìn nhau mắt cạn
Lòng về đâu người hỡi, quên nhau chăng?