Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo
Ô hay, trời không nín gió cho ngày chị sinh
Ngày chị sinh, trời cho làm thơ
Cho nét buồn vui bốn mùa trăn trở
Cho làm câu hát để người lý lơi
Mộng ước mãi chấp cánh bay
Theo dòng đời từng lớp phôi pha
Một thời vui qua từng cơn lốc buồn vào đời
Người từ năm xưa về dừng gót ngà
Vườn đời ươm hoa thơm hương suốt mùa
Rồi một ngày tình lên ngôi, tình lên ngôi
Hỡi những ai còn mẹ, kéo chăn đắp cho người
Xin đừng ai như tôi, để mẹ lạnh bên trời
Hỡi những ai còn mẹ, hãy ngồi bên nói cười
Xin đừng ai như tôi, mẹ già không ngày vui
Đường chiều một bóng
Đường chiều hoang vắng bước chân âm thầm
Một ngày mùa đông lạnh lùng chìm xuống
Đường chiều man mác, ngàn cây xơ xác
Dưới chân lá vàng xào xạc lời gió lâng lâng vào hồn
Lòng cuốn sóng xô nhịp cuồng thuyền về viễn phương
Trời mưa đắm mưa rất buồn nhạc nhòa gió sương
Vượt sóng tung bay buông trôi miên man
Lòng thấy hoang man sót thương ly tan
Biển buồn lôi cuốn miệt mài sang ánh điêu tàn
Trong chiều dần im hơi
Người ngồi thương nhớ bao ngày vui
Một ngày xưa cũ, đời còn đương tơ
Là ngày hai đứa chúng ta còn thơ
Dù cho xa cách ngàn trùng
Ước mong có buổi tương phùng một đêm
Cô đơn chèo chống con thuyền
Môt ngày cũng ghé bến duyên đợi chờ
Trăng từ đâu đứng soi nghiêng
Ai cho ta cái ưu phiền buộc dây
Mây từ đâu lững lờ bay
Với tay nhặt vội mộng trầy buốt đau
Thôi thà như áng mây bay
Thôi thà như lá cuồng quay giữa trời
Em đi một thuở xa xôi
Ta về chốn cũ bên đời quạnh hiu
Có lúc buồn rầu đến run người
Có lúc ngồi cười rất tươi
Nghe như đời không trôi nữa
Hay đi quá mau