Con tàu nào qua, đưa người rời xa
Để lại mình ai bâng khuâng giữa trời
Một đời phiêu lãng đi quanh từng ngày
Dài theo năm tháng một bóng hình ai
Ngàn năm thương nhớ tràn lấp từng giây và mãi mãi
Em cho anh nợ buổi ban mai
Cầu nguyện dâng lên cảm tạ Ngài
Tối tăm mau qua ngày rực sáng
Hướng đời ta tới nẻo tương lai
Còn thương mến nhau nói chi lời cay đắng
Còn thương mến nhau nói chi chuyện dở dang
Còn thương mến nhau sao nhìn nhau mắt cạn
Lòng về đâu người hỡi, quên nhau chăng?
Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo
Ô hay, trời không nín gió cho ngày chị sinh
Ngày chị sinh, trời cho làm thơ
Cho nét buồn vui bốn mùa trăn trở
Cho làm câu hát để người lý lơi
Mộng ước mãi chấp cánh bay
Theo dòng đời từng lớp phôi pha
Một thời vui qua từng cơn lốc buồn vào đời
Người từ năm xưa về dừng gót ngà
Vườn đời ươm hoa thơm hương suốt mùa
Rồi một ngày tình lên ngôi, tình lên ngôi
Ngồi đây mà xót thương ta tình yêu vừa mới hôm qua
Nào ngờ giờ cách chia xa thương đời từng bóng đêm dài
Ngày nào còn tới bên nhau mắt môi ôi đầy yêu dấu
Cuộc tình tựa giấc chiêm bao lối quen riêng bước ta nghẹn ngào
Lặng lẽ Chiên Đàn nhả khói thơ
Đỉnh trầm sông ngất ý thiền môn
Lung linh nến ngọc ngời sao điểm
Thanh tịnh trần gian sạch tủi hờn
Mười bông hoa trên trời
Mười bông hoa dưới đất
Sen nở trên mi Bụt
Sen nở trong tim người
Linh hồn tôi buồn sầu
Trong giáo đường im vắng
Trong tiếng chuông chiều ngân.
Linh hồn tôi u sầu
Nguyện Chúa ôi xót thương
Một tâm hồn bằng giá
Một cõi lòng bơ vơ
Dù em không hẹn đến
Đợi em phòng bỏ ngỏ
Chập chờn trang sách vở
Tóc em dài phủ buông kín mấy rào thưa