Giọt thu buồn là chiếc lá vàng se
Bởi nắng hạ thấm vàng quá đổi
Giọt thu buồn trên cánh hoa thạch thảo
Tím long lanh như muốn nói điều gì
Ngồi đây mà xót thương ta tình yêu vừa mới hôm qua
Nào ngờ giờ cách chia xa thương đời từng bóng đêm dài
Ngày nào còn tới bên nhau mắt môi ôi đầy yêu dấu
Cuộc tình tựa giấc chiêm bao lối quen riêng bước ta nghẹn ngào
Lặng lẽ Chiên Đàn nhả khói thơ
Đỉnh trầm sông ngất ý thiền môn
Lung linh nến ngọc ngời sao điểm
Thanh tịnh trần gian sạch tủi hờn
Mười bông hoa trên trời
Mười bông hoa dưới đất
Sen nở trên mi Bụt
Sen nở trong tim người
Linh hồn tôi buồn sầu
Trong giáo đường im vắng
Trong tiếng chuông chiều ngân.
Linh hồn tôi u sầu
Nguyện Chúa ôi xót thương
Một tâm hồn bằng giá
Một cõi lòng bơ vơ
Dù em không hẹn đến
Đợi em phòng bỏ ngỏ
Chập chờn trang sách vở
Tóc em dài phủ buông kín mấy rào thưa
Em ơi lệ đã cạn dòng
Đời anh sao mãi long đong thế này
Trời buồn nên trời nhiều mây
Anh buồn nên viết thơ này cho em
Người đi để lại ưu phiền
Mùa xuân nhỏ bé bên triền phố xưa
Người đi mình chẳng mong chờ
Vòng tay ân ái cũng hờ hững buông
Những con đường đẹp nắng thủ đô
Nhớ chiều xưa mình đã hẹn hò
Những con đường giờ đây hoang vắng
Thương người tình lạc lõng bơ vơ
Bóng người chìm trong hiên vắng
Xót xa tình còn hay chăng
Con dế nào buông lời than oán
Gió hững hờ len giữa đêm mờ