Mười bông hoa trên trời
Mười bông hoa dưới đất
Sen nở trên mi Bụt
Sen nở trong tim người
Linh hồn tôi buồn sầu
Trong giáo đường im vắng
Trong tiếng chuông chiều ngân.
Linh hồn tôi u sầu
Nguyện Chúa ôi xót thương
Một tâm hồn bằng giá
Một cõi lòng bơ vơ
Dù em không hẹn đến
Đợi em phòng bỏ ngỏ
Chập chờn trang sách vở
Tóc em dài phủ buông kín mấy rào thưa
Em ơi lệ đã cạn dòng
Đời anh sao mãi long đong thế này
Trời buồn nên trời nhiều mây
Anh buồn nên viết thơ này cho em
Người đi để lại ưu phiền
Mùa xuân nhỏ bé bên triền phố xưa
Người đi mình chẳng mong chờ
Vòng tay ân ái cũng hờ hững buông
Giấc ngủ trên tay
Mẹ ru những đêm dài
Từng giọt trăng mãi rơi
Thơm tho hơi thở
Ngoài kia hoa cau đơm thiên lý nở
Chiều thu không lá vàng bay
Anh loay hoay trên phìm đàn chùng
Chiều thu thiếu lá vàng rơi
Anh buông lơi phím tơ còn xuân
Trầm trong khói lam chiều xuống
Một bóng chìm sâu trong màn sương
Chập chờn lang thang trong u tối
Mờ khuất sau ngàn dâu, lặng ngẩn ngơ vì đâu
Nào người yêu, giã từ ác mộng
Ta đưa nhau tới cõi địa đàng
Về một nơi sông dài nước rộng
Ta yêu nhau trên bãi cỏ hoang
Em như là ngọn sóng xôn xao xôn xao hát ru bờ cát
Cho tân hồn xui bóng bâng khuâng bâng khuâng nhớ thương vơi đầy
Đêm qua từng đêm trắng miên mang, miên mang buồn ơi xa xôi