Cánh Hoa Chiều

Những khi gió đông reo lạnh lùng
Đường chiều hoàng hôn soi bóng dịu dàng như khơi nhớ thương
Gió reo cánh hoa rơi tiêu điều
Ngập ngừng cầm chân lữ khách luyến tiếc thương đời hoa.

Ta Vẫn Còn Sầu

Chiều chưa đi lòng nghe mình mê mệt
Dòng sông xưa thuyền đã sang bờ
Người còn nhớ tháng ngày xưa cũ
Dõi mắt nhìn ngày tháng đong đưa

Bài Thơ Vu Quy

Một lần khép nép từ biệt mẹ cha
Phận con là gái như giọt mưa sa
Một lần e lệ bước lên xe hoa
Khép trang nhật ký, đôi dòng viễn mơ, viễn mơ