Thôi xin đừng gặp gỡ
Chi nữa em ơi, cho lòng bẽ bàng
Vì tình đầu em hỡi
Đã yêu ai rồi, sẽ yêu muôn đời.
Chiều đi lặng lẽ
Thương nhớ muôn bề
Khi người yêu đã chết
Nhạc thu chưa thấy về
Em ơi chén rượu cuộc đời
Cạn đi tiếng khóc đưa người qua sông
Em ơi chén rượu mặn nồng
Ngồi nghe em hát tơ chùm ngẩn ngơ
Những khi gió đông reo lạnh lùng
Đường chiều hoàng hôn soi bóng dịu dàng như khơi nhớ thương
Gió reo cánh hoa rơi tiêu điều
Ngập ngừng cầm chân lữ khách luyến tiếc thương đời hoa.
Trong cơn đau ta buông tiếng thở dài
Trong đêm thâu ta một mình chiếc bóng
Chiếc bóng ngã dài trong bốn bức tường câm!
Mà nghe đời hiu quạnh mà nghe lòng quạnh hiu
Ta xa nhau rất đỗi tình cờ
Không một lời từ giã cho nhau
Bao lời yêu giữ chặt trên môi
Nên bây giờ đành mất nhau thôi.
Chiều chưa đi lòng nghe mình mê mệt
Dòng sông xưa thuyền đã sang bờ
Người còn nhớ tháng ngày xưa cũ
Dõi mắt nhìn ngày tháng đong đưa
Về thành đô yêu dấu
Bước chân vào tìm hình dáng yêu
Bao tháng ngày qua
Đời sống xa nhà thường thiếu mộng mơ.
Một lần khép nép từ biệt mẹ cha
Phận con là gái như giọt mưa sa
Một lần e lệ bước lên xe hoa
Khép trang nhật ký, đôi dòng viễn mơ, viễn mơ
Trăng đã tàn đêm lạnh mùa đông
Và nắng trong ban mai sẽ về
Tôi cố tìm cho trọn đêm nay
Một giai nhân trăm năm trốn tìm