Tôi về bên chiều
San Francisco
Chiều lên con phố
Phố nắng mơ hồ
Người đâu ngờ tình xót xa tôi
Như đèn đêm ngóng trông một đời
Người ơ hờ như chuyến xe qua
Đèn soi tìm hoài vẫn âm xa.
Có lẽ tới bây giờ, em mới dần nhận ra
Ai là người yêu em hơn hết loài người ta
Có lẽ tới bây giờ, đã chán lòng người ta
Toàn dối trá điêu ngoa, không biết thương đàn bà
Chiều tàn trên bến Hương Giang lờ trôi
Bóng chim bay về chân núi xa vời
Chiều tàn trên bến mang theo hoàng hôn
Dòng sông buồn mơ chiếu áng mây hồng
Khóm lau mờ nghiêng mình bên dòng nước.
Em, quên anh đi vậy em nhé
Rồi đứng lên nghoảnh đi bước ra bỏ em ngồi lặng lẽ
Từ phía sau thấy anh dứt khoát lắm, nhưng sự thật chẳng như vậy
Vì em hiểu anh bao giờ mà em lại nghĩ anh quyết tâm
Nhìn vạt nắng u hoài
Vương gót chân người
Lòng buồn chất ngất
Người yêu đã xa rồi
Đi khuất chân trời
Thôi tình ta vỡ
Thôi mộng cũng tan
Đêm ngó sương rơi khiến cho ai
Lòng tưởng nhớ đến dáng người em gái xưa
Đêm gió chơi vơi vì tiếng sáo cô đơn từ xa hắt hiu
Cuộc đời vẫn như cơn mơ
Sao ước muốn như làn sóng xô
Lồng lộng ngoài tầm tay mà ta cứ mơ
[ĐK: ] Trên con đường về quê mà vắng bóng Mẹ.
Con biết cậy vào ai biết nương nhờ ai
Trên con đường về quê mà vắng bóng Mẹ.
Con biết cậy vào ai biết nương nhờ ai?
Ru con bằng vòng tay ấm, cho con yêu tiếng dịu dàng
Ru con bằng bầu sữa nóng, cho con ơn mãi tình nồng
Ru con bằng bài ca ngắn, cho con mến nhạc và thơ
Ru con còn nhờ mây gió, tim con chẳng có vực bờ