Có lẽ tới bây giờ, em mới dần nhận ra
Ai là người yêu em hơn hết loài người ta
Có lẽ tới bây giờ, đã chán lòng người ta
Toàn dối trá điêu ngoa, không biết thương đàn bà
Chiều tàn trên bến Hương Giang lờ trôi
Bóng chim bay về chân núi xa vời
Chiều tàn trên bến mang theo hoàng hôn
Dòng sông buồn mơ chiếu áng mây hồng
Khóm lau mờ nghiêng mình bên dòng nước.
Cơn mưa nào chợt đến bong bóng vỡ đầy sân
Nằm nghe bao tiếng lòng khóc than duyên phận mình
Hạt mưa khơi chi bao sầu nhớ
Mưa tí tách bên hiên niềm đau dâng liên miên.
Xin cám ơn đời cuộc đời đã mang
Em đến trong đời tôi em gieo mơ ước trong đời
Em ươm cuộc tình mê say, cho tôi xây mộng đời dài
Cho tôi một đời gắn bó trong tình lứa đôi
Giam em vào lồng đời êm ái
Giam em vào cuộc tình mãi mãi
Cho em quên cho em quên muôn dặm đường trần
Cho em quên cho em quên tiếng gọi nghìn trùng.
Vì sao mây vẫn còn bay
Vì sao mưa vẫn còn đầy
Vì sao thương nhớ như rượu say
Và vì sao tôi vẫn một đời nhớ ai
Lá rụng đầy bay bay
Tâm hồn người chơi vơi
Say nụ tình đê mê
Bao ngọt ngào kết nỗi nhớ
Đêm vàng vò mơ nụ hôn thơm nồng
Nhưng chỉ thấy khung trời đen nỗi buồn dâng đêm sâu
Thoáng nghe bài ca buồn
Nhìn mưa rơi lòng bất giác bâng khuâng
Nhớ xưa còn mơ mộng
Ngồi một mình trong nước cuốn hoa trôi
Đêm khuya nhìn trăng khuyết cong hình dáng mẹ
Xa nơi miền quê, tháng ngày bao nhớ mong
Bên nôi nhà ai, cất tiếng ru ơi à
Ngân nga lời ca, thuở xưa mẹ ru con.
Tình như lá úa khi gió đêm về
Xác thân gục ngã hối tiếc ngày qua
Thử hỏi ngày mai anh còn yêu tôi
Thử hỏi ngày mai anh còn bên tôi