Mỗi chiều em về vườn hoa thay sắc
Niềm vui dâng lên mắt trên má trên môi
Vang bao tiếng cười cây lá đơm bông
Má em tươi hồng nồng nàn mùi tóc.
Em về qua góc phố xưa
Lật trang thơ cũ vàng phai bao giờ
Em về theo gió lặng thinh
Nắng hoang mang lạ vô thường mới tinh
Chiều ngang qua phố gầy
Nhìn tà áo ai bay
Môi khô niềm tê tái
Quay quắt sầu vương tay
Bao giờ thu trở lại
Cho mắt môi nồng say
Cho ấm đôi vai gầy
Chiều về mưa đầu ngõ
Xanh xao ngày tháng nơi này
Đã bao năm
Mơ hồ màu áo thu phai
Mơ hồ từng bước chân ai
Trời chiều lộng gió diều tung cánh bay lững lơ giữa khung trời
Đoàn thuyền ai đó về đây thả neo xôn xao trên bến đợi
Biển chiều sóng vỗ dạt dào lòng người dậy lên biết bao những nỗi niềm.
Chắc gì em không là nắng
Cho tôi về đậu giữa môi hồng
Một mai bóng chiều cô quạnh
Nhủ lòng em có nhớ tôi không
Bây giờ là tháng mười
Em hiền như hoa cúc
Sao anh không là đất
Cho em ngả vào lòng
Xin chia buồn cùng người cha đêm con chào đời đã không có mặt
Xin chia buồn cùng người em trong đêm tân hôn
Nồng ấm chưa quen đã vội chia ly
Xin chia buồn cùng mẹ già có đứa con trai chết trận chiều nào
Mới vừa trở về quốc kỳ bọc thây.
Những giọt mặn đắng những giọt sầu cay
Nhỏ xuống mi gầy như lời thở than cuộc tình trái ngang
Muộn màng mưa Ngâu hay sợ tình đau?
Đời còn bao lâu sao còn nhớ nhau?
Em hãy về theo mưa
Hay em về theo nắng
Còn hai bàn tay trắng
Xin giữ lại tình nhau