Từ hồi hai đứa hai nơi
Em quá xa xôi anh đến thăm
Ngày lại ngày mang kiếp gieo neo
Xa lánh thương yêu chiều nặng từng chiều
Có con chim khuyên bay về làm tổ
Trong khóm cây già cạnh mái hiên em
Mỗi sáng trời trong, gió lùa cửa sổ
Tiếng hót chim còn thoảng ngát hương đêm
Những ký ức vội vàng năm ấy nhắc nhớ một thời vương vấn chẳng dám nói câu từ biệt
Đâu ai mang một con tim yêu đương nhưng chưa khi nào thoát hết vướng mắc bao vụn vỡ
Nhưng ký ức vội vàng năm ấy nhắc nhớ từng lời hẹn ước cứ mãi trốn trong mơ hồ
Ai sẽ thay ta xây mộng này?
Tôi xa người nắng buồn trên vai
Môi tôi còn mùi thuốc thơm mời
Người xa tôi một dòng sông trắng
Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi.
Tim em là hốc núi
Hồn mây
Đêm nằm nghe gió hú
Tựa một tiếng thở dài.
Có lần em hỏi
Anh biết làm thơ
Biết tự thuở nào?
Từ thuở mộng mơ.
Không có em đâu có tình nồng
Không có em đâu có mộng lành
Và đời này đâu có yêu thương
Không có em đâu có mưa buồn
Không có em đâu có nắng mềm
Và lòng này đâu có chờ mong
Ngước mặt nhìn lên, một vòm me xanh
Ngước mặt nhìn lên, chú chim sâu chuyền cành
Ngước mặt nhìn quanh, dòng đời nô nức
Tất bật buồn vui, còn em với tôi
Nghe trong chiều vắng mênh mang buồn
Nghe cung sầu lắng vang trong hồn
Nghe từng chiếc lá rớt cuối mùa
Giòng nước mát xóa nhòa
Quãng đời nào xôn xao trong đời ta
Dầu muốn dầu không, một ngày cũng qua.
Dầu muốn dầu không, đời rồi quên ta.
Dầu muốn dầu không, tình sẽ phôi pha.
Dầu muốn dầu không, người rồi cũng xa.