Thuở ấy em mười hai, tóc rối buộc đuôi gà
Anh bạn cùng xóm hai đứa la cà sau con ngõ bắn bi
Giỏi bắn nhất là Vi tới Minh nhà bác Tám
Anh và em thân lắm, ta luôn chia nhau, khi bánh, kẹo dừạ
Mây trôi về đâu mà không hẹn ngày trở lại
Gió bay về đâu mà trút lá đêm đêm
Em sao vội xa để buốt giá trong ta lặng lẽ.
Nhìn chiếc lá vàng rơi
Mới hay mùa thu tới
Trên từng ngày mong đợi
Em vẫn còn xa xôi
Dầu muốn dầu không, một ngày cũng qua.
Dầu muốn dầu không, đời rồi quên ta.
Dầu muốn dầu không, tình sẽ phôi pha.
Dầu muốn dầu không, người rồi cũng xa.
Tình đã chết từ đêm nguyệt tận
Còn cho nhau nỗi nhớ vô cùng
Con phố cũ dài như vô hạn
Khi cuộc đời chia ngả nhánh sông.
Ta vui bây giờ quên những gì sẽ đến
Với nhau trong tình người là hạnh phúc hôm nay
Cho nhau bây giờ xin không hẹn ngày mai
Vì ngày mai người hỡi cuộc đời nào biết.
Còn nhìn nhau lần nữa
Nắm tay nhau bây giờ
Ngày mai không còn nữa
Thôi hết những mong chờ.
Tôi có một tình yêu
Rộn ràng như sóng vỗ
Miên mang như gió chiều
Bềnh bồng như tóc xõa
Ở cuối một mùa xuân
Anh đứng ngoài trông xuống
Đến bên niềm thương đau
Biết chỉ là buồn rầu.
Ngày em, cất bước ra đi chẳng câu từ biệt
Chiều thu, ghế đá công viên mình ta lẻ loi
Từng chiếc lá rơi nhanh trong chiều tàn
Nghe như tâm hồn mình giọt sầu rớt rơi.