Tôi còn nợ em một trái thông khô
Nợ trời Đà Lạt với khói sương mờ
Nợ góc phố chiều nghiêng nghiêng vạt nắng
Nợ đôi mắt buồn những lần đợi mong
(st17 Văn Vũ)
Đêm đã đầy hàng cây ngủ say
Những dấu chân người như dấu chim bay
Theo gió theo mây cuốn đi hình hài
Áo xưa lưu đày buồn đầy trên tay.
Từ khi người cho ta biết biệt ly
Từ khi đời cho ta biết hạn kỳ
Từ khi tình cho ta biết sầu bi
Từ khi lệ cho ta biết ướt mi.
(st28 Văn Vũ)
Phù vân nối phù vân
Thời gian cứ xoay vần
Người đi, người lại đến
Đời xa đời sẽ nối.
Cuộc gọi đến, và như mọi khi là lặng nghe em khóc
I try so very hard to listen your story,
but you don’t know it hurts me so bad
Cầu trời chóng ấm, đêm đông buốt giá kia sẽ bớt lạnh
Đôi tay giấu ác mộng doạ dẫm hy vọng càng mong manh
Vùi chôn tổn thương… tội con tim này đơn phương
Mơ ai lòng đêm trũng sâu nỗi niềm
Trăng rơi còn đây nỗi nhớ lênh đênh
Chỉ thoáng gió len cô phòng
Chợt nghe nhói trong tim lòng
Loài dế than nỉ non mãi vang
Nhớ nhung nhiều tâm vời vợi trong dáng thoáng nao nao
Trời lất phất mưa bay
Đêm hoang bóng nghiêng
Sao bỗng bước chân ngập ngừng
Từng vạt đèn mờ hiu hắt đêm
Từng nụ cười hiền xao xuyến tim
Để nhớ tình đã trong tôi.
Khi tôi nhắm mắt ai nhỏ giọt lệ
Khi tôi lìa cuộc đời, mưa buồn khóc tỉ tê
Khi tôi nhắm mắt là chôn lời hẹn thề
Đưa tay chào một lần là vĩnh viễn chia ly.
Tím Đà Lạt chiều Hồ Xuân Hương
Làn gió bay vờn tóc vơi đầy