Tình thư này em viết cho anh
Đến mùa đông em về với chồng
Cánh thư xanh kèm thêm thiệp hồng, báo sang sông
Từ phương trời xanh thắm duyên mơ
Cách ngàn khơi nơi miền đất lạ
Gió đưa mây về che mịt mờ, nhớ thương ơi!
(st21 Văn Vũ
Sáng nay trời đẹp nắng
Con đường cũ thân quen
Bóng râm trường quen lối
Để vạt nắng đơn côi.
Người đã tặng tôi niềm đau vời vợi
Giọt nắng sầu rơi hoàng hôn hấp hối
Người đã tặng tôi nụ hôn mặn mòi
Xô ngã tường đời chao đảo trong tôi.
Có lúc vẫn vơ ngồi nhớ
Ngậm ngùi ngày tháng mệt nhoài
Dĩ vãng lướt trong đời ta
Nụ hôn nay cũ nhạt buồn
Mình đưa nhau về lưng triền núi
Mình đưa nhau về cõi xa mù
Bàn chân chim bối rối ngục tù
Đường dài hắt hiu nào quán trọ.
Tôi còn nợ em một trái thông khô
Nợ trời Đà Lạt với khói sương mờ
Nợ góc phố chiều nghiêng nghiêng vạt nắng
Nợ đôi mắt buồn những lần đợi mong
(st17 Văn Vũ)
Đêm đã đầy hàng cây ngủ say
Những dấu chân người như dấu chim bay
Theo gió theo mây cuốn đi hình hài
Áo xưa lưu đày buồn đầy trên tay.
Từ khi người cho ta biết biệt ly
Từ khi đời cho ta biết hạn kỳ
Từ khi tình cho ta biết sầu bi
Từ khi lệ cho ta biết ướt mi.