Mùa đông về thành phố
Bóng dáng ai mịt mùng
Mùa lá rơi lặng lẽ
Ướt phố lạnh căm.
Người mà tôi thương, thả gió bay ngàn phương
Tràn đầy yêu thương, gọi nắng trên đồng nương
Lòng thật hồn nhiên, mây trắng thênh thang dịu hiền
Êm ái qua bao lời ca, ngoài kia nắng đưa tình xa.
Thương quá nàng thu ơi đường tình ngày em tới
Hạ e ấp gục đầu nhường thu thướt tha sang
Ngày thu đến trong anh thuyền yêu hết chênh vênh
Lầu yêu đón thu vào nhạc thu vàng lênh đênh.
Anh nợ lại em tim đau rạn vỡ
Anh nợ lại đời một kiếp phù du
Ta nợ đời nhau thuyền xa bến nhớ
Nợ tình phai ly rượu nồng tân hôn
Nếu mai ngày như con sâu nằm trong mắt bão
Anh sống sót trở về anh sống sót trở về
Em có còn em có còn hay em đã đi
Anh cũng xin cảm ơn em cảm ơn đời
Đã cho anh thấy lại những tang thương biến đổi đầy vơi.
Khi tình đã vướng đường tơ
Nên duyên kết nợ ru đời với thơ
Thuyền hoa áo gấm qua cầu
Đưa tình xuân mộng đẹp đôi thuở đầu
Bao năm qua anh vẫn còn chờ đợi em
Một mình cô đơn đêm khuya anh ngóng đợi
Lá E7] rơi bay qua từng phím đàn
Cảm ơn em tặng qua khúc nhạc buồn
Nghe thấu tim anh như một thời khóc than
Nén lòng cho lệ khỏi trào tuôn.
Sài Gòn ơi em ơi
Niềm thương nhớ nghẹn lời
Đong đưa làn tóc rối
Nghe sầu đắng trên môi.
Tình thư này em viết cho anh
Đến mùa đông em về với chồng
Cánh thư xanh kèm thêm thiệp hồng, báo sang sông
Từ phương trời xanh thắm duyên mơ
Cách ngàn khơi nơi miền đất lạ
Gió đưa mây về che mịt mờ, nhớ thương ơi!
(st21 Văn Vũ