Ở cuối một mùa xuân
Anh đứng ngoài trông xuống
Đến bên niềm thương đau
Biết chỉ là buồn rầu.
Ngày em, cất bước ra đi chẳng câu từ biệt
Chiều thu, ghế đá công viên mình ta lẻ loi
Từng chiếc lá rơi nhanh trong chiều tàn
Nghe như tâm hồn mình giọt sầu rớt rơi.
Cuối cùng rồi mình cũng không
Cùng nhau đi đến hết cuộc đời
Gần nhau sao chỉ thấy buồn thêm
Nỗi đau này không ai đong đếm.
Buổi sáng nghe tiếng chim hót trên mái chùa xưa
Tiếng chuông vọng âm trên cành lá xanh
Có bước chân ta về về từ đầu sông rộn rã nhịp sóng yêu thương
(st42 Văn Vũ)
Giọt nước mắt nào chảy trên gò má
Giọt nước mắt nào thống hối ăn năn
Giọt nước mắt nào gục đầu bên Chúa
Giọt nước mắt nào một kiếp than van.
(st6 Văn Vũ)
Có ai biết nỗi nhớ duyên tơ sầu
Nỗi cay đắng in sâu vào đáy tim
Trong từng cơn gió nồng nàn theo mây
Mưa nhớ em nằm trong vách tình đau
Từng ngày, từng ngày, tôi ngồi nơi đây
Nhìn tháng ngày trôi, không biết ngày mai
Rồi chợt chạnh lòng thương người thương tôi
Uổng phí ngày xanh theo bóng thời gian
Em như là chiếc bóng
Nghiêng ngã nơi góc trời
Chẳng có ai gọi mời
Để nụ cười trên môi
Buồn héo khô trong đời