Một mình trong đêm nhớ về quê nhà
Nước lũ dâng cao cuốn trôi phận người
Đêm hư hao đêm mịt mùng phận người nổi trôi.
(st60 Văn Vũ)
Một làn môi ấm, cũng ngất ngây cuộc đời
Một đường tim nóng, đã thoát ra mù khơi
Một thời tuổi thơ, mờ khuất bên chân trời
Có thấy đêm buồn tới là bóng ai, xa vời.
Đường phố vắng im lìm trong giấc ngủ
Hàng Thùy dương xõa tóc rũ nghiêng mình
Ánh đèn đường tỏ vệt sáng lung linh
Đêm khắc khỏải hiện hình chênh chao vỡ
Tôi ngồi đây vơi đầy nỗi nhớ
Ly rượu cạn mà đời chưa say
Men tình nồng một chiều năm xưa
Theo nắng gội giữa trời mênh mông.
Sài Gòn ngày mưa đưa em vào hạ
Giọt rơi trên má, giọt đầy trên vai
Sài Gòn hôm nay mưa về qua phố
Ngàn bong bóng vỡ, nước cuốn trôi đi
Tiếng mưa thầm thì như ngàn sợi nhớ
Em bàn tay nhỏ không đủ che mưa
Trở về quá khứ một phút giây đi tìm bóng người
Người đâu chẳng thấy trong sương mờ dưới anh chiều rơi
Lang thang về chốn cũ có bóng cây xanh dòng nước lững trôi
Nơi đây giờ đã vắng bóng dáng em tôi giờ ở xa xôi.
st84 Văn Vũ
Chuyện tình mình là thoáng mây trôi
Lúc gần nhau đã mất đi rồi
Kỷ niệm đầu còn giữ trên môi
Nhưng cuộc tình là giây phút thôi
Anh ơi về với em
Ngoài kia một màu đen
Xin anh hãy trở lại
Cùng em giấc mộng tiên.