Tình Đã Lỡ

Tình đã lỡ đứng trong sương mờ vẫn còn mơ
Thời gian ấy với bao đêm ngày cùng trong mộng say
Rồi ta ngỡ phút giây mong chờ ngàn lời thơ
Mà đâu biết sẽ không bao giờ đời ta có đôi.

Âm Xưa

Chiều xuống bâng khuâng nhìn xa xa vời
Vạt sáng tan loãng đưa ngày vào đêm
Nhìn mây, mây đâu có hay
Nhìn trăng, trăng như ngó lơ
Nhìn đêm, đêm đen vẫn đen mịt mờ.

Vấn Vương

Đêm về thương nhớ người xa
Cớ sao vương vấn vào ra thẫn thờ
Yêu rồi sao nỡ hững hờ
Sầu thương canh cánh ngày chờ đêm mong

Cỏ Sương

Nghe như mùi cỏ sương
Thoảng trong giấc vô thường
Đêm qua tuổi buồn thương
Ngủ lê ở bên đường
Lời cỏ sương mềm mại
Ngâm khúc trầm mi ai
Tuổi buồn thương vội đến
Bên dốc đồi nắng phai

Khi Buổi Chiều Rụng Xuống

Khi buổi chiều rụng xuống, lũ cột đèn đứng lên
Khi đường chiều âm vang, nỗi đau buồn bật sáng trên mình chiều lai láng
Làm sao anh không nhớ, không nhớ em ngày tóc chẻ đôi
Làm sao anh không nhớ, không nhớ em, làm sao không nhớ?
Mùa đông dài, chiếc guốc nhỏ khua mãi vào vô thức