Ngày em xa Hà Nội
Trời lất phất mưa bay
Nhìn nhau sao chẳng nói
Tay cầm chặt đôi tay
Quen nhau từ kiếp trước
Hẹn gặp trong kiếp này
Uống chung một nguồn nước
Sao mình vẫn không hay
Khi buổi chiều rụng xuống, lũ cột đèn đứng lên
Khi đường chiều âm vang, nỗi đau buồn bật sáng trên mình chiều lai láng
Làm sao anh không nhớ, không nhớ em ngày tóc chẻ đôi
Làm sao anh không nhớ, không nhớ em, làm sao không nhớ?
Mùa đông dài, chiếc guốc nhỏ khua mãi vào vô thức
Đêm nay, đêm Giao Thừa, một góc phố đìu hiu
Ngập xác lá vàng rơi run trong gió
Ta ngồi lặng đếm thời gian
Tuổi đời đọng đáy ly vang
Nhấp rượu nồng đượm chút đắng cay, đắng cay
Đêm một mình hoang vắng buồn ơi
Bài tình ca ru giấc không về
Nước mắt rơi những đêm dài ngóng đợi
Ký ức quẩn quanh, xua mãi không đành
Người ru mắt ai vào mơ
Đắm trong trời thơ tháng năm xa mờ
Người đưa cánh sao lạc đêm
Chết bên thần tiên vỡ trong tay mềm
Tóc mây có nhớ bóng ai
Đi vào xa vắng muôn kiếp bơ vơ
Tóc mây có nhớ dáng ai
Âm thầm tha thiết thoáng trong mong chờ
Tôi, người nghệ sĩ lưu vong, hôm nay nhìn lại đời mình
Những chặng đường đã qua, những cuốn phim đã quay, những vai trò đã diễn
Nghẹn ngào nhìn nhau lần cuối
Thương nhớ người không lúc nào nguôi
Tình ta ngày mai rẽ lối
Xót xa hương cưới chia phôi
Dìu nhau nhẹ trong đêm tối
Sương trắng về ôm kín hồn tôi
Người ơi từ nay xa xôi
Mơ đến người suốt trong cuộc đời
Phiên bản cho nữ
Người ngồi đó tiếng chim kêu qua màn sương
Tiếng cô đơn buông trong trời đêm
Gọi một tia nắng mau hé lên
Một mình đi sáng nay trên con đường xưa
Lá Thu bay cuốn bao ngày xanh
Tìm đâu nắng ấm cho hồi sinh mộng ngời