Người ngồi đó tiếng chim kêu qua màn sương
Tiếng cô đơn buông trong trời đêm
Gọi một tia nắng mau hé lên
Một mình đi sáng nay trên con đường xưa
Lá Thu bay cuốn bao ngày xanh
Tìm đâu nắng ấm cho hồi sinh mộng ngời
Giọt buồn rớt rơi, giọt buồn tan tác,
Mắt cay hoen mờ bóng hình ai.
Một lần biết yêu, một đời nhung nhớ,
Tiếng mưa bên thềm khóc tình ai.
Khi anh về trời nắng buông không em?
Hai bên thềm còn đóa hoa thơm tho
Như hôm nào cùng với em chuyện trò
Cánh hoa dài vòng tay vời trông ngóng
Ơi em, người tình lỡ, bên ta đời dang C dở.
Đời cho ta yêu vội, tình khuyên ta dại khờ.
Ơi em, người tình lỡ, ta nhớ em chiều đông.
Người tìm về giấc mơ, tiếng lá xưa ru buồn
Dìu chân êm bước qua, dấu thương yêu nguồn ái ân
Đường chiều nghiêng bóng ai, ngỡ chim uyên nương mây về
Gió im trong mong chờ, nắng phai trong màu nhớ
Sài Gòn ơi ta yêu những chiều
Bâng khuâng gió lộng người qua vội vã
Sài Gòn ơi ta yêu những lần
Mưa rơi bất chợt giữa dòng ngược xuôi
Chiều công viên bao lần ước hẹn
Từ xa đưa giáo đường chuông ngân
Sài Gòn ơi còn lại trong tôi ngàn thương nhớ.
Im lặng trong lòng hàng đêm thao thức muốn nói lời yêu thương
Im lặng trong lòng tình cao chất ngất vẫn nói lời đắng cay
Tâm hồn thét gào, lời yêu da diết, lặng thầm vẫn mãi vô biên
Nếu em đừng gặp anh
Đêm sẽ chẳng thao thức
Hơi thở dồn trong ngực
Khỏi rộn ràng nôn nao
Gió thanh góp nhặt lá vàng
Em ngồi gom lại muôn vàn nhớ thương
Người đi bỏ mặc con đường
Người đi cách biệt âm dương đôi bờ.
Giữa chợ đời mênh mông ta là kẻ ngu khờ
Bởi cuộc đời chông chênh có nào đâu như mơ
Nên ngẩn ngơ thẫn thờ, nên ngẩn ngơ thẫn thờ
Rồi có được chi đâu mọi thứ là hư vô