Cơn gió chiều đông tê tái trong lòng nỗi nhớ chờ mong
Hàng cây hiu hắt ôm lá vàng khô co ro tình buồn
Người đi trong gió, con tim chơi vơi xót xa niềm đau
Người yêu dẫu hỡi, tình ta tha thiết đắm say
Tựa như sóng vỗ, ngày đêm hát ru
Với nồng nàn, tình đầu chưa chan
Ngỡ trăng vàng, kề bên gối chăn
Đêm sâu lòng man mác buồn,
sầu vương mắt ướt, lệ rớt cho đời.
Hồn bâng khuâng nhớ, mắt môi người xưa thoáng đây.
Mùa thu trong đêm tĩnh lặng
Nhẹ nhàng lá rụng ngoài hiên
Hồn ta cô đơn lạ thường
Bụi trần phủ lấp gian truân.
Đôi mắt em, thấy sao buồn hiu
Đôi mắt em, như đang hờn dỗi
Sao không nói, nói ra một lời
Lặng thinh thế ôi, cho câu thơ thêm vật vờ
Em ơi phải chăng, mình yêu kiếp nào
Vừa tia mắt trao, tình đến rất nhanh
Anh đã biết rằng, là trời xui khiến
Cho anh gặp em, cho em gặp anh
Cho mình được yêu
Tàn đông ai chờ ai
Nghe giá lạnh nơi này
Đường xa sao còn đi
Tìm hoài cánh thiên di.
Ô hay ! con chim nhỏ, đứng chôn mình nơi đây,
buồn gì mà không hót, buồn gì mà không bay,
có nghe lời cỏ cây, réo gọi những linh hồn,
đang bỏ chốn dương gian
Tình khúc mây ngàn, yêu nhau đắm đuối
Che chở vai gầy, che chở vai gầy
Gần thêm giây phút, tìm đến với bờ môi. Nồng say
Chiều nay vắng anh, mây giăng đầy trời
Mùa đông tuyết rơi, lạnh lùng sương khói
Ngày ấy nơi đây lá úa rơi đầy
Mình trao chiếc hôn nồng nàn đắm say…