Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Này em xin cứ phụ người.
Thôi đừng tìm đến nhau làm gì
Thôi đừng nhìn nhau nữa mà chi
Đường về ngày mai xa lắm
Tương lai chưa vừa tầm hái tay này
Trời đọa đày cho cay đắng
Nên ta không còn nương cánh nhau mà đi
Anh đi rồi còn ai vuốt tóc
Lời tình thơ sách vở học trò
Đêm xuống rồi em buồn không hở
Trời sa mù tầm tay với âu lo
Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cành lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế.
Một đàn chim tóc trắng
Bay về qua trần gian
Báo tin rằng : Có Nàng Giáng Hương
Nàng ngồi trên cung vắng
Trong một đêm tàn trăng
Phá then vàng bước vào vườn hoang.
Tháng sáu nhạt mưa, mưa ướt mềm vai em
Trời mênh mang xõa kín bờ mi ngoan
Gót bước buồn lây trong gió chiều mưa bay
Hồn bâng khuâng nghe tiếng gọi đam mê
Chiều nay sương khói lên khơi
Thùy dương rũ bến tơi bời
Làn mây hồng pha ráng trời
Sóng Đà Giang thuyền qua xứ người
Môi nào hãy còn thơm cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên.
Ngày đó có một lần đôi môi em khẽ hỏi anh
Tình yêu như chăn gối hay hương đêm
Ngày đó có một lần khi đôi môi chợt tìm môi
Tình yêu như giông tố qua bốn mùa.
Đêm đã về trên dốc
Gió xôn xao ru yên tình mình
Em có về bên đó, dõi mắt trông theo
Trông theo tình bền
Mà ngày tháng đâu nào có đợi chờ
Người yêu dấu đưa em về Dốc Mơ.