Ơn người trải một vạt thơ
Để ta ngồi xuống khoảng mơ mộng này
Mùa thu phải rất thơ ngây
Cho nên níu được bóng mây bên trời
Vậy là cũng đã tháng mười
Bao mùa lưu trú trong đôi mắt Người!
Khi ánh dương tàn trên cánh đồng
Nắng phai màu trên đóa hồng
Áng mây về chiều trôi thong dong…
Mùa Thu đi mùa Thu lại về
Người bỏ đi quên mất lời thề
Nầy mây ơi cho nhắn đôi câu
Em nơi nầy chờ suốt canh thâu
Bóng tối kia phủ đầy
Chừng tơ vương tóc rối
Khoảnh khắc nghe hiu quạnh
Làn gió buốt trời vương
Trầy sướt hết lời thương
Đóa quỳnh hương, giữa đêm trường
Chúa ơi! Chiều nay trong Thánh Đường tôi cúi đầu, tôi khẽ nguyện cầu
Chúa ơi! Chiều nay, chiều nay theo dấu chiên lạc đàn
Tôi bước quay trở về, tôi bước quay trở về, về lại nhà Cha xưa
Tình đến muôn màng nhuộm vàng úa
Chuyện xưa như khóc than
Đắng cay ly sầu, bạc cả mái đầu
Chiều loang bóng tàn.
Chiều nay dạo bước trên đường phố cũ đã vắng bóng người
Mình tôi lặng lẽ trông theo những cánh chim lạc đàn chơi vơi.
Người ơi còn nhớ chăng thuở nào mình cùng sánh đôi?
Trên con đường này, hoa xoan rụng đầy, cùng nhau siết tay… ngắm mây…
Chiều nay trở lại chốn xưa
Nghe thời gian trôi mắt sầu hoen buồn
Tìm về với những yêu thương
Gom nhặt lá vàng ngõ sầu vấn vương.
Đời như cụm mây ngủ trên triền núi
Tình như hạt bụi phai áo người yêu
Mưa có qua đây trôi hạt bụi này
Gió có qua đây, đời tan như mây
Có nghe lòng u buồn dòng sông con nước lên
Có hay đời hao mòn vàng phai khi chiều xuống
Có ai còn đứng đợi một chiều trên bến xưa
Có con đò xa rồi dòng sông vẫn hững hờ.