Ngày xưa em về, ngõ hồn ngây thơ
Anh chợt ngẩn ngơ, trách ai hững hờ
Mùa thu gió hát, lá vàng lả lơi
Bên nhau thề nguyện, tình chết thu tàn
Khi tôi đến, cuộc đời đã đến
Khi tôi hát, con đồi cũng hát
Khi tôi nhìn em, mọi vật ngủ mơ, và em ngủ mơ
Khúc tình ru êm tựa nắng trong chiều
Tựa Vũ thật lâu tựa Vũ hằn sâu
Gần kề mấy phen một hình dáng quen
Ẩn mình trong trí nụ hồng ngất ngây
Đường về hôm nay mình tôi
Lạnh lùng một chiếc lá rơi
Bước chân cô đơn chiều vắng
Bâng khuâng chiều nay tôi buồn
Lời xưa chiều hôm tiệc ly, biết bao ân tình Chúa đã phó mình
Này đây Mình ta ban cho hãy mau cầm lấy ăn chính thân ta
Tạ ơn chén kia vơi đầy Máu ta chan hòa cùng nhau hãy uống
vì đây Máu ta tuôn trào để cứu thế nhân máu của giao ước
Nắng còn xao xuyến trên chiếc vai gầy
Gió còn thôi đưa chậm chút thời gian
Em từ đâu đến nhạc khúc thiên thai
Cùng mây gần kề mạch nguồn đắm say.
Em buông tay khi tình vừa viết vội
Chiếc hôn nồng sao tình nhạt rồi
Vùng tóc rối che giọt sầu vơi
Em buồn gì cho năm tháng … nhạt hương đời.
Anh cứ đợi những ngày mưa bất chợt, như buổi chiều em đến
Ánh mắt em long lanh và nụ cười quá đỗi thơ ngây
Chẳng tìm được hôm nay cái dịu dàng trong đôi mắt ấy
Thuở mưa ướt tóc, bờ vai run rẩy
Kỷ niệm bây giờ gửi lại mái hiên xưa.
Những ngày mưa cứ vô tình đến vội
Những ngày mưa đã trở thành huyền thoại
Mưa qua rồi còn ướt sũng trái tim.
Nằm nghe thu sang
Cơn giớ heo may gõ cửa thì thầm
Tìm ai nơi đây
Chỉ còn mộng mơ và mấy câu thơ
Tình bơ vơ duyên số hững hờ
Ôm nỗi chán chường
Câu hứa trên môi câu hứa xa xôi.
Sài Gòn nhớ em.
Nắng cũng nhạt màu.
Giờ em ở đâu?
Mây giăng trời sâu.
Mây chưa tìm nhau