Sài Gòn nhớ em.
Nắng cũng nhạt màu.
Giờ em ở đâu?
Mây giăng trời sâu.
Mây chưa tìm nhau
Giữa dòng đời hối hả
Ta vô tình gặp nhau
Nụ cười nào trênmôi
Lời ngọt ngào thương trao
Ngày nào còn đó còn thấy nụ cười
Còn gối tay chung
Khoảng trời ngày đó mộng mơ ôi đến lạ thường
Nồng nàn tình thơ say đắm con tim
Hòa với dấu yêu
Dẫu mai tình xa cách biệt
Cũng xin ghi khắc trong lòng
Còn đây trăm ngàn nỗi nhớ
Dù đời chẳng được trăm năm
Sớm mai sương lạnh mấy phần
Hương xuân đã nhạt nụ xuân phớt buồn
Hỏi thăm xuân có còn không
Đêm qua rụng đóa hoa nồng lẻ đôi
Một nửa mùa Đông, lang thang bên đời phong trần
Và nửa mùa Đông, bơ vơ hồng nhan giông tố
Ước mơ chung đường, để xóa tan u buồn
Giá băng cuộc đời, từ lâu ngăn lối vào trái tim
Mặt trời khuất xa, bóng đêm vây chập chùng
Rì rào sóng biển chợt nhớ thương vô cùng
Trăng nhấp nhô, trời đầy ánh sao
Đời không có nhau muôn trùng tiếc nuối
Lắng nghe côn trùng nỉ non trong đêm trường
Một làm khói sương, ôi tình còn thương
Tôi ngồi trong đêm, nghe sầu trên mi em.
Rụng vào vần thơ, lữ thứ. Tôi nằm mơ em,
mơ mắt hiền thương quen, chung chiên níu giữ,
chiếc bóng đời mình. Chênh vênh ! Chênh vênh !
Bầu trời không một vì sao
Lòng buồn man mác xuyến xao hồn tôi
Trái tim dao động vẫn còn
Bao nhiêu cảm xúc cho lòng đớn đau
Ừ thôi thì người cứ đi
Sá gì chút nắng vàng khi cuối ngày
Sá gì chút gió lắt lay
Phút giây ly biệt kéo dài buồn thôi!
Người theo những áng mây trôi
Sợ mai bên lở bên bồi ngóng trông
Võ vàng vạt nắng triền sông
Bờ lau trắng lạnh càng mông mênh buồn