Đời như cụm mây ngủ trên triền núi
Tình như hạt bụi phai áo người yêu
Mưa có qua đây trôi hạt bụi này
Gió có qua đây, đời tan như mây
Có nghe lòng u buồn dòng sông con nước lên
Có hay đời hao mòn vàng phai khi chiều xuống
Có ai còn đứng đợi một chiều trên bến xưa
Có con đò xa rồi dòng sông vẫn hững hờ.
Chiều nhẹ dần buông, chiều xuống bên đời
Tình ơi ngọt đắng, lắng trong lòng ta
Hình như ngoài kia, tiếng chuông vọng vang
Lời gió ngân nga, khúc ca ban chiều
Dựa thân vào cửa huyền không
Mưa đổ phập phồng ta biết em qua
Nhà em cách mấy hàng trà
Cầu cau ngập nước la đà mương trăng
Đêm nay, đêm vẫn âm thầm
Em về, mưa tạnh huyền không (í a) khép hờ
Mai đây về cố xứ chiều lên mấy hàng cau
Hoa rơi vườn hương mật gió ngừng lại bên cầu
Sau bao mùa nắng mưa nhớ thương còn cho nhau
Rưng rưng mùa trăng cũ rụng trăm nhánh bạc đầu.
Ngày xưa em về, ngõ hồn ngây thơ
Anh chợt ngẩn ngơ, trách ai hững hờ
Mùa thu gió hát, lá vàng lả lơi
Bên nhau thề nguyện, tình chết thu tàn
Khi tôi đến, cuộc đời đã đến
Khi tôi hát, con đồi cũng hát
Khi tôi nhìn em, mọi vật ngủ mơ, và em ngủ mơ
Yêu để nhớ cho nhau để tiếc thương nhiều trong tình đầu
Xin hàn gắn thương đau đừng thấy xa nhau quên tình sâu
Ai còn nhớ chưa quên thì vẫn u buồn theo ngày tháng
Và người vô tình hơn chắc đâu xa rồi mà còn thương
Hãy đốt đi những dòng thư cũ
Hãy xóa đi những lời ân tình
Ôi trái tim hằn những dấu yêu
Như vết roi làm đau đớn nhiều.
Gió đưa xuân về
Mưa tràn sân vắng
Ơi em vạt nắng
Trốn vào cơn mê.