Khi anh thấy em trong tay người xa lạ
Khi anh thấy em trên phố đông người qua
Khi anh thấy em đi trong chiều băng giá
Phút giây nhớ thương, nhớ thương giờ đã phôi pha
Tôi quen em trong đêm liên hoan
Em xinh tươi như đóa hoa hồng
Em kiêu xa buông lơi câu ca
Em ngây thơ, đôi mắt nai vàng
Em say sưa vui cất tiếng hát.
Môi đam mê, trao những ánh mắt
Hỡi em! sao giá băng, nàng giáng tiên
Trôi đi bao nhiêu ký ức trót đã lỡ làng
Em đi bên anh, quên hết bao tháng ngày dài
Để rồi một ngày em sẽ
Vì sao cô đơn trong em riêng anh chẳng thấy?
Sao anh đi khi trong tim đôi ta còn yêu?
Ha há hà, hà hà ha ha
Hạnh phúc đến rồi hạnh phúc đây rồi
Bây giờ có đôi không còn lẻ loi
Bù đắp bao năm kiếp sống mỏi mòn
Than trách duyên phần chăn gối sớm tan
Đêm nguyên sơ khi tôi chào đời
Mẹ vơi cơn đau yêu thương nghẹn lời
Dòng sữa nóng ấm áp lời ru bên nôi
Chắt chiu nuôi tôi nên người.
Chiều nhẹ buông xuống trên lưng đồi
Từng nụ hôn ngất ngây đắm say môi cười
Từng đêm say thơm ngát tình yêu
Lắng nghe hồn ngất ngây trong lời nói yêu đầu
Hãy quên đi cho đời tươi
Hãy quên đi cho lòng vui
Dù đời còn nhiều gian dối
Dù đời ngỗn ngang trăm mối
Gió lộng rừng cây đồi hoa ngất ngây nhớ xưa ghé về đây
Đã hơn một lần ngắm hoa lưng đồi gặp em đang kết lá
Từ giây phút ấy trời như đã xui khiến anh mến thương em
Gói hai tâm hồn sáng khuya trưa chiều dìu nhau khắp đó đây.
Chiều về trên đồi vắng hong tóc em hồng
Hôn gót chân ngà trên cỏ hiền hoà
Ngập ngừng bụi cay mắt em
Đan ngón dài sương khói mù khơi
Và nụ hôn đầu chào nhung nhớ
Ta biết yêu em