Giăng tơ í a bẫy tình
Giăng tơ ối a buộc mình
Thương ai thương anh tự tình
Yêu ai anh giăng tơ một mình
Luôn luôn mãi mãi mình có nhau
Luôn luôn mãi mãi mình có nhau
Luôn luôn mãi mãi mình có nhau
Luôn luôn mãi mãi mình có nhau
Tây Nguyên mùa này cafe chín đỏ
Ven hai bên đường dã quỳ nở tươi
Rực vàng trong nắng muôn hoa tuyệt vời
Cô gái Ê đê đôi má ửng hồng
Rộn rã tiếng cồng em múa điệu xoang
Vơi chén rượu cần ta say men nồng
Đường nào vào thiên đàng ái ân
Là đường vào nhịp thở lânlân
Mùa xuân đang đi trong lời yêu mới
Có hoa vàng phủ đường mòn gót chân mềm
Tôi có người bạn thân người ấy tên là Buồn
Hai đứa quen nhau từ ngày mới lớn
Ngày đó Buồn còn xa lạ không hay đến thăm tôi
Ngày đó đời là thơ mộng nên tôi cũng không thân.
NẾU EM VỀ BÊN ANH – Nhạc và lời Huỳnh Anh
Anh đến quê em nơi đây có dòng sông Cầu
Dự ngày Hội Lim anh đã hứa khi xưa
Vượt bao đèo cao bao suối sâu
Nắng mưa gió sương anh không ngại
Chỉ mong gặp em, người em gái
Hát câu dân ca người ơi đừng về.
Đàn ai lả lơi theo gió buông tơ vàng
Lời ai còn vương vấn mãi nghe mơ màng
Trời thắm bừng lên muôn sắc tươi huy hoàng
Tim nao nao rung nhịp mến
Lan trong hơi xuân đầm ấm gió khơi tình thương
Ngăn bớt dòng sầu lệ tràn mi em
Duyên lỡ làng rồi nhạc sầu vươn thêm
Còn thương còn nhớ gọi hồn trong mơ
Yêu anh em vẫn chờ.
Mùa thu năm ấy
Trên đường đến miền cao nguyên
Đà Lạt núi rừng thâm xuyên
Thác ngàn nước bạc thiên nhiên