Thà làm hạt mưa bay
Ướt tóc em một ngày
Còn hơn anh phải đợi
Cuối đường chiều nắng phai.
Buổi sáng em làm rẫy thấy bóng cây Kơnia
Bóng ngả che ngực em về nhớ anh không ngủ
Buổi chiều mẹ lên rẫy thấy bóng cây Kơnia
Bóng tròn che lưng mẹ về nhớ anh mẹ khóc
Trong đêm nhạc vui rộn ràng ngất ngây
Đôi ta cùng say sưa dìu nhau dưới ánh đèn màu
Môi em cười xinh tựa như đoá hoa
Khiến lòng anh càng thêm cuồng si đắm say.
Chiều chiều ơi trăng về lả lơi
Chiều đồng quê câu hò chơi vơi
Hò ơi! Sức chúng ta em cùng anh
Ðem nước lên cho đồng xanh
Nuôi kiếp nghèo đời mong manh.
Một lần anh đến thăm em anh
Lúc gió mưa rơi đầy ngoài thềm
Lúc chúng ta hy vọng thật nhiều
Nên áo em đẹp màu xanh.
Ước chi anh là tia nắng ban mai
Để được âu yếm hôn lên mái tóc em
Ước chi anh là cỏ non xanh mềm,
Trải đường em về nâng gót em qua,
Là muôn câu hát đắm say lòng em.
Chàng từ hậu phương hay biên cương
Nơi đây, chàng đến, áo vương bụi đường
Nhìn chàng là người trai, ôi phong sương
Tim tôi đã mến biết bao lâu rồi
Vượt ngàn dặm xa người đến đây với mảnh đất này
Đâu biết con đường ngày mai ra sao
Nhưng tin số phận chẳng lẽ nào
Một ngày mưa đến một dòng suối đỏ
Làn sương trắng bay bên kìa đồi cây xanh là biếc