Theo cánh quân tôi băng rừng
Kìa đàn én nhởn nhơ đầu gió
Cành mai thắm chắn bước quân đi
Ô chúa xuân đến trên trần gian cho
Thế nhân xây mộng thắm.
Từng đêm mưa rơi mãi tiếng mưa bên thềm
Nhớ ai chiều hoang vắng thoáng mây về vương lên tóc mềm
Trời lạnh nghe tiếc nuối khóc nhau gió rét mưa buồn
Đớn đau còn vây kín những phút giây lòng ta vẫn nhớ hoài.
Một sáng chủ nhật em đi lễ chùa
Mặc áo dài Lam cài hoa sen trắng
Dáng em dịu dàng mắt em nồng nàng
gọi nắng ngập ngừng theo bước chân
Môt làn khói trắng ru đời vào quên lãng
Nắng sầu lên hơi ấm hơ dịu tình đau
Ngày tàn im lắng yêu người làn tóc trắng
Tâm sự rồi đêm đắng như lệ giờ biết nhau
Tôi đang lừa dối em mà sao em không biết
Những lời nói tình duyên với tôi không cần thiết
Chớ nên thề thốt chi đùa vui thôi đây nhé
Say đắm và si mê sẵn sàng đang nhạt nhòa
Chiều mưa không có em, bờ đá công viên âm thầm.
Chiều mưa không có em, giăng mắc mây không buồn trôi.
Gọi mùa thu lãng quên, vào tiếng mưa rơi êm đềm
Trời còn mưa ướt thêm cho dài ngày tháng không tên.
Nếu như trong cuộc tình này anh dối gian
Thì thôi anh hãy yên vui bên người ta
Đừng nên nhắc đến những lúc còn bên nhau ấm nồng
Xin hãy quên xin đừng tìm đến nhau.
Ngày xưa anh nói anh thương có em thôi không ai ngoài em nữa
Ngày xưa anh nói, em như áng mây trôi theo anh về cuối trời
Muôn kiếp xây đời, dựng lều hoa bên suối
Sống cho nhau mà thôi những lúc sương chiều rơi
Và khi gió lơi rồi mùa đông băng giá em không ngại sầu côi
Trời sinh chân ngắn có làm sao
Cớ chi xấu hổ phải tự hào em ơi
Chân dài là vợ của người ta
Còn em chân ngắn mới là vợ anh