Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Xuân đi xuân đến rồi xuân lại về
Đường đi lễ xuân nhịp bước dập dìu
Nàng xuân ơi sao đẹp quá
Nhưng sắc hương mau phai tàn
Vì tình quê hương cách ngăn
Rời thành đô anh về đâu anh đi về đâu
Em nhớ thương anh âu yếm tìm trong giấc chiêm bao
Những đêm nhìn trăng sương đầy để tâm hồn hoang
Tiếng chân người vẫn lang thang suốt đời chờ bóng chinh phu
Còn đêm nay cuối cùng vui hết đi anh!
Sáng mai từ giã khổ đau vui buồn
Kỷ niệm Quang Trung da mềm nắng cháy
Qua chín tuần phong sương.
Nói gì nữa đây khi đã hết rồi
Còn gì nữa đâu mà tiếc em ơi
Còn gì nữa đâu mà khóc cho đời
Lệ khô chua xót bao đêm rồi
Em nỡ nào bỏ lại mình anh
Đội nặng trên đầu nón sắt đã quen
Mang trong chân mãi giày sô đã mòn
Kể từ xa áo thư sinh, bỏ trường thân mến ra đi
Năm năm có lẽ chưa ghé về thăm
Yêu mấy sao cho vừa
yêu những cánh đồng xanh
Và yêu con đò ấy
Giọng hát xuôi dòng sông
Đưa đó bao người mong
Trót vì yêu người mà tôi khổ đau
Thức từng đêm dài hồn nghe ướm sầu
Tưởng rằng đời cho mến thương
Nào ngờ tình gieo chán chường
Người đong đưa những lời gian dối.
Ngày lại ngày trôi qua em gánh gạo đường xa
Sống vui với mẹ già từ thuở em mới lên ba
Năm nay tuổi em đôi tám trăng tròn rồi
Trót thương trót yêu một ngườivà cùng hẹn ngày kết đôi
Đầu năm em đi lễ mừng xuân
Qua một năm rối răm tơ tằm
Năm mới nhiều mơ mộng cao sang
Hên nhiều quanh năm đưa đến
Đón xuân pháo nổ vang trời