Mười đầu ngón tay thương không thôi lúc tượng hình hài
Đứng giữa trời vây quanh u hoài.
Ngăn bão nổi vừa thu tới
Trông quê hương tôi trong gian nan đêm tủi thành người.
Hoa phượng thắm rơi trên trường cũ
Mùa thương nhớ đến rồi em ơi
Thương làm sao nhớ thương hoài
Thương người đi bốn phương trời
Ôi mùa hoa sao buồn thế
Ngày trước em là cô gái nhỏ
Đôi làn tóc xõa xuống bờ vai
Em thường đuổi phượng bay theo gió
Và bảo anh rằng bướm đỏ bay
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Ngày xưa tôi có người yêu xóm đạo
Chuyện từ năm cũ chợt về nao nao
Đôi ta bạn thân từ nhỏ
Ngày xưa biết bao kỷ niệm
Tình đầu chớm nở yêu thương
Ai về chợ huyện là huyện Thanh Văn
Hỏi thăm, hỏi thăm cô Tú đánh vần được chưa
Đánh vần năm ngoái, năm xưa.
Năm nay quên hết nên chưa biết gì
Ở quê nhà có gì vui không em?
Chắc hôm sau, giòng nước vẫn êm đềm
Những con đò nằm yên phơi dưới nắng
Khói lam chiều cao vút cánh diều lên
Tuần rồi qua hết chẳng gặp em
Chắc em đã giận đến mình đêm
Chẳng em sẽ chẵng để mình yêu
Chắc em sẽ bảo tại mình quên và không thèm đến
Ba ngày Tết hết rồi bạn ơi!
Xuân giờ đi theo dòng về nguồn
Vai mình mang thêm tuổi vào đời
Rượu thì cạn hỏi làm sao say hơn
Là lo trong mười hai tháng
Đừng thương đừng khóc mắt hoen lệ sầu
Đừng than đừng trách tiếc chi tình đau
Đôi ta duyên số không may bao nhiêu thương nhớ đong đầy
Để chỉ mình em ôm đắng cay.