Khúc Tự Tình

Bàn chân bước thầm trên lối quen
Đường xưa đến nay hoa đã nở
Thấy lòng buồn ngẩn ngơ
Chuyện tình duyên hờ hững còn nữa đâu để mà mong

Ước Vọng Tình Xuân

Về khắp muôn nơi xuân rộn vang
Tia nắng mai tươi thắm sắc hồng
Trông dáng xuân dịu hiền thơ ngây
Tưng bừng hội hoa săc khoe
Êm đềm như dải lụa mới.

Em Vẫn Là Của Anh

Em vẫn yêu anh dù biết anh nghèo
Em vẫn yêu anh dù anh trắng tay
Dẫu nghèo mà mình yêu nhau
Còn hơn quyền quý cao sang
Nhưng trong tim không tình yêu

Xuân Vắng Em

Ngắm muôn ngàn hoa đua nở trên cành
Lòng chợt bâng khuâng biết xuân vừa sang
Mùa xuân thắm tươi muôn nhà ấm lòng
Sao tôi lặng lẽ nơi cuối đường?
Tìm về dĩ vãng ngày xưa.

Bốn Ngã Đường Quê Hương

Non nước tôi, chinh chiến trọn phần tư thế kỷ
Non nước tôi, ôi khúc ruột chia hai hướng đi
Non nước tôi tên gọi Việt Nam
Chinh biến mang theo nhiều gian nan
Đồng hoang vắng, cây héo khô
Bếp lạnh điêu tàn

Thương Ai Nhớ Ai

Khăn thương nhớ ai, khăn rơi rơi xuống đất?
Khăn thương nhớ ai, khăn nhặt nhặt để vai?
Khăn thương nhớ ai, khăn chùi chùi nước mắt?
Khăn thương nhớ ai, khăn giặt giặt chẳng phai?

Qua Cầu Gió Bay

Yêu nhau cởi áo ối à trao nhau
Về nhà dối rằng cha dối mẹ a à a á a
Rằng a ối a à qua cầu
Rằng a ối a à qua cầu
Tình tình tình gió bay, tình tình tình gió bay