Em vốn mang thân con gái nhà nghèo
Thay cha mẹ già lo đàn em yêu
Tuổi trăng đôi tám mỹ miều
Mà em nào ước mơ nhiều
Khi biết nhà vách lá cột xiêu
Ai về bến Ngự cho ta nhắn cùng
Nhớ chăng non nước Hương Bình
Có những ngày xanh lưu luyến bao tình
Vương mối tơ mành
Nửa đêm nhớ anh, buồn nghe mưa khóc bên mành
Nửa đêm nhớ anh, tủi thân mi khép mong manh
Ai ngỡ duyên mình bẽ bàng lá thắm xa cành
Chim đàn xa tổ tội tình
Người chờ người trong lúc tuổi xanh.
Hoàng hôn lá reo bên thềm
Hoàng hôn tơi bời lá thu
Sương mờ ngậm ngùi xuân xanh
Bâng khuâng phím loan vương tình
Đâu bóng trăng xưa mơ khúc nghê thường
Phai tàn một thời liệt oanh
Xa đưa gió mây lạnh lùng
Tôi có mẹ già ở xa xôi lắm
Tôi có đàn em bé bỏng dại khờ
Đời trai lính chiến gian lao vất vả đây đó
Lâu lắm rồi chưa có lần về thăm nhà.
Chiều về, chiều về trên cánh đồng xanh
Có nàng gánh lúa cho anh ra đi giết thù (u u ù)
Từ ngày chinh chiến mùa thu, từ ngày chinh chiến mùa thu
Từ ngày, từ ngày chinh chiến mùa thu
Có chàng ra lính biên khu, ai ơi tung hoành (ư ư ừ)
Chiều về trên cánh đồng xanh, chiều về trên cánh đồng xanh
Chàng là thanh niên mạch sống khơi trên luống cày
Nói năng hiền lành như thóc với khoai
Nàng là con gái nết na trong xóm nước da đen giòn với nụ cười son
Chiều nay có người đứng bên giang đầu
Lòng mang nỗi sầu như tiếc thầm giấc mơ ban đầu
Kỷ niệm buồn vui ngày xưa yêu dấu
Biết tìm thấy đâu, sao nỡ chia ly
Làm chi nước mắt đọng mi
Biết đến bao giờ nỗi niềm nhịp cầu ô thước
Chức Ngưu sum họp không còn khóc gì mùa ngâu.
Lâu lắm chưa về quê thăm mẹ
Từ độ súng thù dệt nơi nơi
Mẹ già run run tay gậy trúc
Tiễn con lúc trời hừng đông
Và nhủ ngày chiến thắng mẹ mong
Tôi vượt đường xa xôi tìm em đã khắp nơi
Ra miền thuỳ dương xưa trăng nước còn mộng mơ
Nghe tiếng chuông chùa bên dòng Hương Giang lững lờ
Bến cũ cây đa nay còn thắm duyên tình thơ