Bảy ngàn đêm góp lại thành lời
Tường tận tình đời
Qua bảy ngàn đêm
Những người trai thành sử rạng ngời
Những người em thắm ngọt son môi.
Người ơi, biết đêm nay nữa là mấy đêm qua rồi
Ngồi đây, ngóng trăng về soi bóng đêm chơi vơi
Ôi! tiếng tơ sao còn vương, gợi lại trong giấc mơ
Bóng dáng năm xưa, lúc xuân chưa tàn, mộng lòng vừa đẹp đôi
Một sớm tinh sương tôi đưa người xa xôi
Phiên bản 1: Nỗi buồn đêm đông
Trời ơi người đã xa tôi mất rồi
Tại em gian dối nên làm khổ tôi
Buổi đầu gặp gỡ chưa nguôi
Kỷ niệm mang mãi trên môi
Méo tay nhau thề chung lối
Nhớ đến mẹ hiền con thương vô vàn
Những tháng ngày dài nuôi con vượt những gian nan
Biển trời mênh mông quá, lòng mẹ bao la quá
Sức sống thiên nhiên muôn đời khó quên.
Làm sao quên được hình bóng người yêu
Làm sao quên được khi phải lòng nhau
Em đi pháo đỏ rượu nồng, xe hoa kết vạn nụ hồng
Chỉ một mình anh một bóng
Câu chuyện cũ đôi người tình của thời quốc kiến
Dòng lệ dâng xin trời chứng cho một lời nguyền
Trời cao chưa thấu, trời cao chưa thấu, trời cao chưa thấu
Tình đã ly tan, ôi tình đã ly tan
Mới nên tích sự người ngậm ngải tìm trầm.
Lúc vừa lớn em biết chi tình yêu
Có người đến xin muốn được làm quen
Lòng em bối rối xôn xao
Những khi anh thường trộm nhìn
Em không hiểu gì lắc đầu liên miên
Thấy hoa mai nở biết xuân về đây
Mười hai tháng qua mơ một mùa này
Bạn bè bôn ba khắp hướng
Thấy xuân về trên miền quê hương
Ta được phút tương phùng yêu thương
Xa vắng nhiều năm tôi về thăm quê
Kiếp sống tha phương chưa có gia đình
Tình cờ quen người em gái
Yêu nhau rồi tính chuyền trăm năm
Cùng nhau sống đời tha phương